---•---
Thẩm Việt câu nệ ngồi trên sô pha, cậu ta thậm chí không dám nhìn thẳng vào Trương Thanh Dữ, thân thể căng chặt đến cực điểm.
Vừa rồi đánh nhau với Cố Thăng, khi chạy ra khỏi phòng thì Cố Thăng lại đê tiện nói cậu trộm đồ của gã. Vốn dĩ cho rằng không thể thoát thân nhưng chẳng ngờ lại được người cứu giúp, mà người này còn là Trương Thanh Dữ.
Từ lúc đi theo Trương Thanh Dữ, tâm cậu ta không hề được yên tĩnh, thậm chí vết thương trên người ẩn ẩn đau cũng khiến cậu ta bỏ qua.
Trên mặt phiếm màu đỏ ửng nhàn nhạt, một phần là vì để Trương Thanh Dữ thấy được bộ dáng chật vật của mình, nhưng càng nhiều hơn là khẩn trương.
"Uống gì không?" Trương Thanh Dữ cầm chai nước uống một ngụm rồi hỏi.
Thẩm Việt như đang đi vào cõi thần tiên, Trương Thanh Dữ đột nhiên nói chuyện dọa cậu giật mình, mông rời sô pha một chút, dường như muốn đứng lên, sau đó lại cứng nhắc ngồi xuống.
"Không, không cần, cảm ơn." Chắc vì cảm thấy phản ứng của mình quá mất mặt nên Thẩm Việt nhỏ giọng nói.
Trương Thanh Dữ nhìn sao cũng thấy Thẩm Việt giống một con vật nhỏ, có vài phần đáng yêu. Hơn nữa người này còn là bạn của Tống Ngọc Trạch nên biểu tình cũng ôn hòa rất nhiều: "Ừm, cậu tùy ý đi, bác sĩ sẽ lập tức đến ngay, tôi xử lý công việc một chút." Nói xong hắn cũng mặc kệ Thẩm Việt, đi đến cách đó không xa ngồi xuống, làm việc của chính mình. Hắn vừa về nước đã tiếp nhận mấy công ty, chuyện cần giải quyết rất nhiều.
Thẩm Việt thấy Trương Thanh Dữ rời đi, cả người cũng lập tức thả lỏng, lưng không còn cứng đơ như vừa rồi, dựa vào sô pha đánh giá xung quanh.
Cậu ta đã thấy qua phòng tổng thống của khách sạn 5 sao, nhưng ở đây được bày trí càng thêm tinh xảo, mỗi một gia cụ trong đây như đều viết trên mặt ba chữ "Tôi rất quý".
Cậu ta làm bộ nhìn khắp nơi một hồi, rồi lại thật cẩn thận dời tầm mắt về phía Trương Thanh Dữ đang ngồi đằng kia.
Trương Thanh Dữ xắn tay áo, lộ ra một đoạn cánh tay, áo sơmi cũng cởi mấy nút, hắn mang mắt kính, trên chân là một đôi dép lê, khác hẳn với khí thế vừa rồi, hiện tại có vẻ nhàn nhã như đang ở nhà. Nhưng dù sao vẫn lộ ra sự cường thế không thể bỏ qua.
Thẩm Việt nhìn thoáng qua rồi lập tức thu hồi tầm mắt, trái tim bang bang nhảy lên, cúi đầu một hồi lại nhịn không được làm bộ đánh giá xung quanh phòng, sau đó tiếp tục dời tầm mắt lên người Trương Thanh Dữ.
Cứ như vậy trộm xem vài lần, Trương Thanh Dữ cuối cùng cũng phát hiện, hắn ngẩng đầu nhìn qua, vừa lúc đối diện với tầm mắt đang rình xem của Thẩm Việt.
"..." Thẩm Việt cả kinh, như che dấu mà cầm chai nước trên bàn mở ra uống mấy ngụm. Đại khái uống hơi gấp, bị sặc đến ho khan vài tiếng.
Chuyện này khiến cậu ta đỏ mặt tía tai.
Dường như nghe thấy tiếng cười của Trương Thanh Dữ, mặt Thẩm Việt càng đỏ hơn, không dám dời tầm mắt qua đó nữa, thành thành thật thật cúi đầu.
Trong lòng cậu ta ảo não muốn chết, thích một người sao chỉ số thông minh lại lập tức giảm xuống như vậy.
Hơn nữa rõ ràng mới lần đầu gặp mặt, sao lại có thể thích người ta luôn được chứ, nghe thì rất hay nhưng lại không đáng tin.
Phảng phất do vận mệnh định sẵn, có một người như thế tồn tại, trước kia cậu ta chưa từng gặp gỡ, thậm chí cũng không có bất kỳ giao thoa nào, nhưng khi gặp rồi, tâm của cậu ta lại nói cho bản thân mình biết rằng, đó chính là người này.
Hiện tại trong lòng Thẩm Việt đang có suy nghĩ như thế.
Trong đầu cậu ta rất hỗn loạn, dù là từ chối Cố Thăng hay gặp được Trương Thanh Dữ đều làm cho cậu ta thấp thỏm lại nhịn không được cảm thấy vui sướng trong lòng.
Một lúc sau, bác sĩ tư nhân của Trương Thanh Dữ đã giúp Thẩm Việt băng bó vết thương, Trương Thanh Dữ tạm gác công việc, tự mình đưa Thẩm Việt trở về.
Dọc đường đi Thẩm Việt rất yên tĩnh, cậu ta khẩn trương đến không biết nói gì, thậm chí cảm thấy những chuyện phát sinh vào hôm nay như là một giấc mộng.
"Cậu tên gì?" Trương Thanh Dữ đột nhiên hỏi.
"Hả? À...Thẩm Việt."
"Thẩm Việt..." Trương Thanh Dữ lặp lại một lần, Thẩm Việt nghe đối phương gọi tên mình thì tim lập tức đập nhanh hơn, cậu ta cảm thấy hôm nay trái tim của mình đã chịu kích thích quá độ.
Thấy Thẩm Việt vẫn luôn cúi đầu, đỏ mặt, cả người rút lại một bên, hắn cảm thấy có hơi buồn cười, nhìn Thẩm việt hỏi: "Cậu rất sợ tôi? Sao cậu lại khẩn trương như thế."
Thẩm Việt vội vàng xua tay: "Không có, tôi chỉ là..." Chỉ là cái gì, cậu ta không nói.
Trương Thanh Dữ cũng không tiếp tục tìm tòi, hắn không nói gì, hỏi Thẩm Việt con đường kế tiếp nên đi như thế nào.
Thẩm Việt thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Anh đưa tôi đến đây đi, phần còn lại tôi tự đi là được."
Trương Thanh Dữ: "Tôi đưa cậu đến dưới lầu." Hắn nói chuyện đã quen với khẩu khí ra lệnh, có cảm giác không cho phép cãi lại.
Thẩm Việt cũng không phản đối, hơn nữa cậu ta muốn ở bên cạnh Trương Thanh Dữ thêm chút nữa.
Chỉ chốc lát xe đã ngừng dưới khu phòng cho thuê, Trương Thanh Dữ đột nhiên hỏi: "Cậu ở lầu mấy?"
"Hả?...Lầu ba." Tuy rằng không biết tại sao Trương Thanh Dữ lại hỏi như thế, nhưng Thẩm Việt vẫn theo bản năng trả lời.
Trương Thanh Dữ ngẩng đầu nhìn lên lầu ba, trong mắt xẹt qua ý cười, thì ra Tống Ngọc Trạch ở chỗ này.
Lần đó hắn ở siêu thị nhìn thấy Tống Ngọc Trạch và Thẩm Việt nên đã phái người điều tra quan hệ của bọn họ, biết được phòng bọn họ thuê ở đối diện nhau, sau này thì trở thành bạn bè.
Cũng đúng, với tính cách của Tống Ngọc Trạch thì làm sao mà tìm được bạn bè ở trong lớp.
Hắn đã biết cậu ta ở đây nhưng vẫn chưa tìm đến, không nghĩ tới vừa lúc giúp Thẩm Việt nên nhân cơ hội đến xem một chút.
Chờ công việc giải quyết xong, hắn phải đến tìm Tống Ngọc Trạch mới được, hẳn là...Sẽ rất ngoài ý muốn...Nghĩ đến vẻ mặt của Tống Ngọc Trạch khi nhìn thấy mình, Trương Thanh Dữ không khỏi cảm thấy mong đợi.
Mặc kệ qua bao lâu, dường như chỉ có phản ứng của Tống Ngọc Trạch mới làm hắn phấn khởi cùng chờ mong.
Thẩm