---•---
Chiều thứ sáu hôm đó có một tiết, Tống Ngọc Trạch trực tiếp xin nghỉ. Dường như vì Tống Trấn, y đã đánh vỡ rất nhiều quy tắc của mình.
Phải biết rằng ở đời trước trừ khi bị bệnh thì y chưa từng vô duyên vô cớ nghỉ học.
Nhưng y lại rất muốn gặp hắn, muốn đến không chịu nổi, muốn đến chẳng thể nào tập trung làm được bất cứ việc gì. Chắc là do hiệu ứng của thời kỳ "Tình yêu cuồng nhiệt" rồi.
Tuy Tống Ngọc Trạch biết như vậy là không ổn, nhưng lại rất thích loại cảm giác này, giống như tất cả máu trong cơ thể đều bị thiêu đốt, khát vọng đến quay cuồng.
Y không mang theo quần áo, nghĩ cũng biết chắc chắn Tống Trấn đã chuẩn bị sẵn hết, chỉ mang theo một ít vật dụng cần thiết rồi lập tức ra sân bay.
Khi đến thành phố Kỳ Dục thì đã 6 giờ chiều.
Tống Ngọc Trạch mặc một chiếc áo khoát đơn giản, T shirt màu trắng ở bên trong, phía dưới là quần jean cùng màu, đeo chiếc balo lớn màu đen. Cả người mảnh khảnh đĩnh bạt, khí chất thanh lãnh sạch sẽ.
Da của y có phần trắng hơn người khác, ngũ quan lại tinh xảo xinh đẹp, dù ăn mặc đơn giản cũng có thể vô ý trở nên nổi bật trong đám đông.
Y không quan tâm đến việc người khác đánh giá mình như thế nào, đôi mắt tìm kiếm ai đó mà nhanh chóng quét một vòng, nhìn đến chỗ kia thì đột nhiên nở nụ cười.
Tiến nhanh lên vài bước, Tống Ngọc Trạch đã đến trước mặt Tống Trấn.
Phải nói là y tìm Tống Trấn so với hắn tìm y dễ hơn nhiều, dòng người đông đúc trong sân bay nhưng bên cạnh Tống Trấn lại là một không gian trống, thêm vào cây cờ hắn đang cầm thì muốn không nhìn thấy cũng khó.
Tống Trấn thấy Tống Ngọc Trạch lại đây, cười duỗi tay xoa đầu y.
Tống Ngọc Trạch ngẩng đầu, ý cười nhẹ nhàng nhìn hắn, ánh mắt hai người tiếp xúc với nhau, người khác nhìn không ra nhưng chỉ có bọn họ mới hiểu được tình ý ở trong đó, mềm mại như muốn hóa thành nước.
Vốn dĩ Tống Ngọc Trạch ngồi máy bay có hơi mệt, nhưng sau khi gặp được Tống Trấn lại cảm thấy tất cả mệt mỏi đều hóa hư không.
Tống Trấn cầm lấy balo trong tay y, tay còn lại ôm bả vai Tống Ngọc Trạch, dẫn y ra ngoài.
Rõ ràng muốn làm động tác càng thân mật nhưng người đến người đi đông đúc như thế nên đành phải tạm thời dằn xuống đáy lòng.
Hai người ngồi vào một chiếc xe thể thao, trên ghế lái đã có tài xế đợi sẵn.
Tài xế thành thật làm đúng bổn phận của mình, chỉ im lặng ngồi chờ, cũng không có dời ánh mắt tò mò qua đây.
Bởi vì thay đổi thời không nên các dòng xe ở thế giới này Tống Ngọc Trạch không hiểu biết nhiều, nhưng nhìn vào thì cũng biết đây là loại rất đắt tiền.
Tống Ngọc Trạch nhìn tài xế.
Tống Trấn giải thích: "Chiều nay xã giao nên uống chút rượu, ta không tiện lái xe."
Tống Ngọc Trạch hiểu rõ, không hỏi gì nữa, từ số tiền mà Tống Trấn chuyển cho y, y đã sớm biết việc làm ăn của hắn kiếm được rất nhiều tiền, cũng không muốn hỏi hắn đã kiếm tiền như thế nào.
Vì có tài xế ở đây, hai người không tiện làm ra hành động thân mật, hơn nữa do hơi mệt mỏi mà Tống Ngọc Trạch có chút lười biếng dựa vào lưng ghế.
Tống Trấn nhìn đường cong duyên dáng bên mặt của y, cằm nhọn trắng nõn hơi ngưỡng, môi mỏng nhạt màu, thật muốn hôn y một cái. Nhưng có người ngoài, hắn đành phải kéo một tay của y qua, đặt trong lòng bàn tay mình thưởng thức, mỗi một ngón đều chậm rãi vuốt ve qua, nhẹ nhàng sờ nắn lòng bàn tay y.
Tống Ngọc Trạch cong khóe miệng, đưa mắt nhìn hắn một cái, cũng không rút về, tùy ý Tống Trấn đặt trong tay thưởng thức.
Sau khi Tống Trấn chà đạp tay y vài lần lại đặt ở bên miệng hôn một cái, lúc này Tống Ngọc Trạch mới ngượng ngùng rút lại, trừng mắt nhìn hắn.
Tống Trấn cười cười, hỏi: "Mệt không? Về nhà ngủ trước hay muốn đi ăn trước?"
Dường như bắt đầu từ lúc gặp nhau, tầm mắt hai người vẫn luôn như có như không dính chung một chỗ, nghe hắn hỏi như vậy, Tống Ngọc Trạch lắc đầu nói: "Vẫn tốt, ăn trước đi, tôi có hơi đói, quán XX ở dưới lầu nhà mình còn bán không?"
Tống Trấn nói: "Đêm nay đến nhà mới ở, xung quanh cũng có mấy quán không tệ, dẫn con đến đó ăn."
Tống Ngọc Trạch sao cũng được mà đáp một tiếng: "Ừm."
Rất nhanh xe dừng lại trước một quán mì, vì nhà gần đây nên Tống Trấn kêu tài xế về trước, không cần chờ.
Hai người xuống xe, vào quán.
Tống Trấn kêu ba tô mì, hai người mặt đối mặt ngồi trong quán cùng nhau ăn.
Trước kia, bọn họ cũng thường xuyên ngồi ăn như vậy trong một tiệm cơm nào đó, tuy rằng diện tích không lớn nhưng rất ấm áp. Bây giờ nhớ lại cũng đã qua mấy năm rồi. Tống Ngọc Trạch nhìn Tống Trấn ngồi đối diện mình, trong tim bắt đầu được hạnh phúc lấp đầy.
Nếu sớm một chút phát hiện ra tâm ý của bản thân, hai người cũng không cần lãng phí những năm đó, ngẫm lại thì Tống Ngọc Trạch cảm thấy thật đáng tiếc.
Tống Trấn ăn gì cũng rất nhanh, hai tô mì lớn hắn đã ăn xong, Tống Ngọc Trạch vẫn còn dư hơn nửa tô.
Tống Trấn theo thói quen muốn lấy thuốc ra hút, Tống Ngọc Trạch không tán đồng nhìn hắn, Tống Trấn lập tức trả thuốc về chỗ cũ, cười cười giơ tay dùng sức xoa đầu y.
Chờ Tống Ngọc Trạch ăn xong, hai người cũng từ trong quán đi ra.
Màn đêm buông xuống, bầu trời ở thành phố Kỳ Dục rất khó nhìn thấy ngôi sao, chỉ có một vầng trăng tròn sáng ngời treo giữa màn đêm.
Phía trước là khu biệt thự tấc đất tấc vàng, đi một chút thì xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Chỉ có hai hàng đèn đường tản ra ánh sáng mềm mại, dường như đem nơi này cách ly với náo nhiệt bên ngoài.
Đại khái không có ai, thời điểm Tống Trấn cầm tay Tống Ngọc Trạch, Tống Ngọc Trạch cũng không phản đối, nhẹ nhàng cầm ngược lại tay Tống Trấn.
Hai người đi một hồi, trên mặt Tống Ngọc Trạch hiện ra chút mệt mỏi.
Tống Trấn hỏi: "Mệt sao?"
Tống Ngọc Trạch gật đầu, nói: "Có hơi."
Tống Trấn tới gần, cúi đầu nhẹ giọng