---•---
Mấy ngày kế tiếp, quả nhiên Trương Thanh Dữ không tìm đến nữa.
Tuy nói ngày đó từ ánh mắt Trương Thanh Dữ nhìn mình, lời nói hay hành động dường như biểu lộ ra điều gì đó, nhưng Tống Ngọc Trạch lại không muốn cẩn thận suy nghĩ.
Gần đây giảng viên đưa cho y một đề tài thực nghiệm, yêu cầu phải nộp số liệu sau một tuần.
Tống Ngọc Trạch không còn cách nào khác đành phải cả ngày vùi mình vào phòng thí nghiệm, cũng vứt chuyện của Trương Thanh Dữ ra sau đầu. Coi như ngày hôm đó do hắn nhàm chán mới làm vậy, mà không phải là có ý tứ gì đặc biệt.
Mấy ngày nay đi sớm về trễ, cũng không kịp để ý đến Thẩm Việt, chờ sau khi một tuần bận rộn trôi qua, y mới nhớ tới đã lâu rồi Thẩm Việt không qua nhà mình cọ cơm.
Sau khi nộp số liệu thực nghiệm cho giảng viên, tâm tình Tống Ngọc Trạch không tệ, tính toán đi mua nguyên liệu về nấu một bữa ngon khao mình.
Y cởi áo blouse trắng, vừa đi ra ngoài vừa lấy điện thoại trong túi gọi cho Thẩm Việt.
Chẳng biết có phải học viện y quá nhạt nhẽo hay không, vì mấy tầng lầu ở đây không hướng sáng tốt cho lắm, nhìn có vẻ âm trầm trầm lạnh lẽo, từ trong phòng đi ra đứng dưới ánh nắng chói chang, như là từ địa ngục bước đến nhân gian.
Điện thoại không ai nhận, kết quả từ phòng thí nghiệm nhìn ra lại thấy Thẩm Việt đang đứng dưới một thân cây, buồn chán đi tới đi lui, trên người còn có một vầng sáng màu cam do hoàng hôn buông xuống chiều vào.
Thẩm Việt đội mũ lưỡi trai, trên mặt đeo khẩu trang, mặc chiếc áo khoác màu đen đơn giản, thấy Tống Ngọc Trạch đi ra thì lập tức giơ tay vẫy vẫy, mắt cũng cong thành hình trăng non, còn có thể nhìn rõ hàng lông mi đậm màu.
Tống Ngọc Trạch mới từ phòng thí nghiệm bước ra, trên người mang theo hương vị lạnh lẽo, hơn nữa y lại lớn lên tinh xảo, làm cho người ta cảm thấy có chút không thật.
Tống Ngọc Trạch đi đến bên cạnh Thẩm Việt, đưa tay cởi mũ lưỡi trai của cậu xuống: "Sao lại mặc thành như vậy?"
Thẩm Việt thấy có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, lập tức kéo Tống Ngọc Trạch ra ngoài. Vừa đi vừa kéo khẩu trang xuống, nói: "Lúc trước tôi có đóng một bộ phim, xem như là nổi một phen, đi trên đường có lẽ sẽ bị nhận ra." Cậu ta lấy một chiếc kính đen đeo lên, nghịch ngợm nói với Tống Ngọc Trạch: "Sao nào, bây giờ không nhận ra nữa phải không."
Cặp kính đen kia che hết phần lớn khuôn mặt trắng nõn của cậu ta, nhìn hơi lạ, bất quá xác thật không nhận ra được.
Tống Ngọc Trạch cười cười: "Vậy sau này cậu không tiện ra ngoài rồi."
Thẩm Việt nói: "Đâu còn cách nào nữa, làm minh tinh mà, được mọi người yêu thích thì phải trả giá bằng một chút riêng tư. Dù sao bây giờ tôi cũng chưa nổi lắm, à, đúng rồi. Tôi đến đây tìm cậu là để nói cho cậu tin tức tốt nha, tôi vừa nhận được một kịch bản, đạo diễn là Lư Minh Sinh, nam chính là Cố Vũ Châu."
Thấy biểu tình vậy thì sao của Tống Ngọc Trạch, Thẩm Việt thất bại nghĩ đến người bạn tốt này của mình có lẽ không biết ảnh đế là gì, cũng không biết đạo diễn nổi tiếng trong nước là ai.
Cậu ta gãi đầu: "Ầy, chính là nếu tôi đóng bộ phim này thì sẽ làm việc chung với những tai to mặt lớn, khả năng nổi tiếng cũng cao hơn."
Tống Ngọc Trạch thấy vẻ mặt Thẩm Việt vui sướng như thế, y thành tâm thành ý nói: "Chúc mừng cậu."
Thẩm Việt cười nói: "Ừm ừm, tôi mời cậu đi ăn chiều ha, để chúc mừng chuyện này, chờ sau khi ăn xong thì cậu đi chọn quần áo với tôi nha."
Vừa lúc Tống Ngọc Trạch mới được rãnh rỗi, cũng không muốn dập tắt hứng thú của Thẩm Việt: "Được. Tôi về cất đồ trước."
Tống Ngọc Trạch từ khu nhà cho thuê đi ra thì nhìn thấy bên cạnh Thẩm Việt đậu một chiếc xe, nhìn có vẻ khá đắt.
Thẩm Việt nói: "Công ty cấp cho."
Tống Ngọc Trạch nhận ra gần đây Thẩm Việt rất xuân phong đắc ý, lúc trước còn luôn mặt ủ mày chau, nhưng hiện tại vận may liên tục đến, nhận được kịch bản tốt, công ty lại cấp xe, hiển nhiên là có ý định nâng cậu lên.
Hơn nữa Thẩm Việt lớn lên rất đẹp, kỹ thuật diễn cũng xuất chúng, việc nổi tiếng chỉ là trong tương lai gần.
Hai người đến một tiệm ăn Nhật Bản.
Ông chủ ở đây cũng là người Nhật, phong cách trang trí mang đậm nền văn hóa Nhật Bản. Dường như Thẩm Việt khá thân với ông chủ, sau khi hai người bước vào thì bọn họ đã dùng tiếng Nhật trò chuyện với nhau.
Tống Ngọc Trạch đứng bên cạnh lắng nghe, một câu cũng chẳng hiểu.
Thẩm Việt trộm cười nói cho Tống Ngọc Trạch là ông chủ khen y lớn lên thật đẹp.
Hai người vào một gian phòng nhỏ, ngồi xếp bằng trên chiếu Tatami, chỉ chốc lát sau, trên bàn đã bày đầy những cái dĩa nhỏ, bên trên là thức ăn nhìn rất đẹp mắt.
Tiệm ăn Nhật Bản phần lớn đều là đồ sống, Tống Ngọc Trạch ăn một chút thì cảm thấy không hợp với khẩu vị của mình, bất quá những món nấu chín đang còn tỏa hơi nóng kia thì lại rất ngon. Tuy cách chế biến khác biệt, nhưng vẫn rất mỹ vị.
Tống Ngọc Trạch nhận ra cùng bạn bè ăn uống, trò chuyện là việc thích thú đến cỡ nào, cảm giác thật nhẹ nhàng vui sướng. Tuy rằng y không nói được bao nhiêu, nhưng so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Thanh âm y phát ra như thanh tuyền chạm vào ngọc thạch, thanh lãnh dễ nghe, dù nói lời buồn tẻ nhạt nhẽo cũng không làm người ta thấy phiền chán, Thẩm Việt vẫn luôn dụ y nói chuyện. Thấy y cười, cậu ta cũng vui vẻ cười theo.
Thẩm Việt thật sự rất thích Tống Ngọc Trạch, trước kia Tống Ngọc Trạch lạnh nhạt cậu ta thích, Tống Ngọc Trạch của hiện tại cậu ta cũng thích.
Tống Ngọc Trạch rất đơn giản, không giống với những người khác, y làm bạn với người nào, chỉ là vì y muốn như vậy, khác với những người ngoài kia luôn muốn chiếm lợi, hoặc nịnh bợ người khác, Thẩm Việt ở trong giới giải trí đã nếm hết các loại đạo lý đối nhân xử thế, cậu ta thực cảm kích khi gặp được Tống Ngọc Trạch, người bạn đơn giản lại chân thật này.
Có đôi khi bạn bè cũng giống với người yêu, Thẩm Việt có chuyện gì vui, người đầu tiên mà cậu ta muốn chia sẻ đó chính là Tống Ngọc Trạch, có món gì ăn ngon, cũng nhớ đến chừa một phần cho y.
Tống Ngọc Trạch đối với cậu ta cũng rất tốt, tuy rằng ngày thường có hơi lạnh nhạt, nhưng trong lòng đều là quan tâm, Thẩm Việt bị