---•---
Từ sau khi Trấn Ngọc có xu thế sánh ngang so với Lôi bang, Lôi bang cũng vì vậy mà luôn trong tối ngoài sáng gây sự. Bang chủ của Lôi bang là Lôi Phóng, ông ta có biết Tống Trấn, đối với tính cách của hắn cũng rất rõ ràng.
Lôi Phóng tuy bất động thanh sắc nhưng độc ác từ trong xương tủy, còn Tống Trấn thì hung thần ác sát, thủ đoạn âm ngoan. Hai người muốn loại trừ đối phương, ai thắng ai thua khó mà nói được. Bất quá bang Trấn Ngọc phát triển rất nhanh, nhanh đến nỗi lấn chiếm một phần lợi ích của Lôi bang, tuy ngoài mặt Lôi Phóng chẳng vui vẻ gì, nhưng ngại thế lực lớn mạnh của đối phương nên cũng chưa chính thức ra tay.
Ai mà ngờ được Tống Trấn lãnh đạo Trấn Ngọc mới ba năm thì đã bắt đầu tẩy trắng, rửa tay chậu vàng. Lôi Phóng không biết hắn đang phát điên hay là bị gì, nhưng rất rõ ràng đây là một cơ hội tốt.
Quá trình Tống Trấn tẩy trắng vẫn chưa xong, hiện tại trong bang chỉ có một lượng lớn tài chính, chẳng phải rõ ràng là viết lên mặt mấy chữ lớn "Mau đến xử lý ta" hay sao.
Cho nên gần đây Trấn Ngọc cùng với Lôi bang tranh nhau nổi lửa, thường có thể nhìn thấy người trong bang bọn họ ở các nơi lớn bé sống mái với nhau. Những bang phái nhỏ khác chỉ đứng bên ngoài, đôi khi cũng có bang nào đó góp thêm náo nhiệt, khiến cho cả thành phố Kỳ Dục càng thêm mưa gió.
Một bên Tống Trấn vừa phải quan sát việc tập đoàn Trấn Ngọc đưa ra thị trường, một bên lại phải đề phòng Lôi bang ra tay, khiến cho cả thể xác và tinh thần của hắn đều mệt mỏi.
Tuy rằng mỗi ngày đều rất nhớ Tống Ngọc Trạch, nhưng vẫn phải chịu đựng không gọi điện cho y, sợ y có thể nghe ra được điều gì đó.
Tống Trấn bắt chéo hai chân, dựa vào chiếc ghế da, áo ngoài của tây trang rộng mở, cà vạt cũng bị hắn kéo xuống trông có vẻ hỗn loạn.
Người có mặt trong phòng họp đều là nòng cốt của bang. Người cầm đầu bên trái Tống Trấn chính là Thạch Miểu có vóc dáng cao lớn, cơ bắp triển lộ ra ngoài, bọn họ thoạt nhìn giỏi về khoản đánh đấm, mỗi một người đều mang theo lệ khí, ăn mặc cũng rất tùy tiện.
Bên phải do Độc Xà cầm đầu, tuy nhìn không đủ cường tráng, nhưng vẫn biết chém giết người khác, cộng thêm đầu óc khôn khéo, bọn họ mặc tây trang thắt cà vạt, nếu bỏ đi lệ khí khá nặng trên người, thoạt nhìn như là một đám viên chức tinh anh.
Tống Trấn nhíu mày, sắc mặt ngưng trọng không kiên nhẫn xoa huyệt Thái Dương, rồi mới hướng về phía Độc Xà ra hiệu. Độc Xà cầm điếu thuốc đốt cho hắn, Tống Trấn hút một hơi, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn không ít.
"Lão già Lôi Phóng kia vẫn chưa chịu nhả ra?"
Độc Xà dựa lưng vào ghế, lười biếng chậm rãi nói: "Ông ta muốn nuốt hết bang Trấn Ngọc này."
Tống Trấn hút thuốc, chậm rãi phun ra một vòng khói, màn khói hơi mỏng che lại ý cười lạnh lùng trên mặt hắn: "Ăn uống thật mạnh miệng, lớn tuổi rồi cũng không sợ nghẹn chết."
Thạch Miểu cười nói: "Không riêng gì chúng ta cảm thấy ông ta đã già, mà đám con của lão hẳn cũng nghĩ như thế. Ông ta có một đứa con riêng, từ nhỏ được nuôi ở Nhật, gần đây vừa mới trở về tranh giành quyền thừa kế với con trai Lôi Doanh của ông ta, mấy đứa nó cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, bọn chúng tranh nhau chưa tới mười ngày nửa tháng, sợ là lão chẳng còn tinh lực ra tay với bang mình nữa."
Độc Xà đứng dậy, nói: "Lão già kia khôn khéo lắm, ông ta chỉ việc nói vài lời với mấy đứa nó, đại loại như nếu ai có thể nuốt được Trấn Ngọc, thì tương lai người đó có thể nắm quyền thừa kế." Hắn đốt điếu thuốc, hút một ngụm rồi cười cười nói: "Không biết là coi thường chúng ta, hay quá xem trọng mấy đứa con của lão...Bất quá chỉ là một đám nhóc, chơi cùng bọn nó cũng chẳng sao." Ngay sau đó, hắn búng tàn thuốc, nhớ đến đứa con riêng của Lôi Phóng, đứa con mới từ Nhật Bản trở về kia, tuy chỉ gặp mặt một lần, nhưng ấn tượng lại khắc sâu.
Khác với con trai Lôi Phóng, tên đó mặc một thân hòa phục thêu hoa đỏ diễm lệ, thân hình đơn bạc, đuôi mắt thon dài, da trắng như tuyết, nói chuyện nhỏ giọng. Nhưng ánh mắt sẽ không bao giờ gạt người, bề ngoài nhu nhược, nội tâm lại độc ác hơn vạn lần so với bất kỳ ai.
Tống Trấn nói: "Các người nhìn rồi làm đi."
Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, hắn đưa tay cầm lấy nhìn thoáng qua, biểu tình vốn dĩ không kiên nhẫn lập tức biến mất, ra hiệu với những người còn lại, vừa cười vừa đi ra ngoài nhận điện thoại.
Thạch Miểu hiểu rõ nói: "Chắc chắn là con trai bảo bối của Trấn ca, Trấn ca chỉ cười với một mình y."
Độc Xà cười nói: "Sao, anh ghen tỵ à, vậy anh cũng nhận Trấn ca làm cha nuôi đi." Tất cả mọi người cười rộ lên, bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Độc Xà đứng dậy, duỗi cái eo lười biếng của mình, sửa sang lại tây trang: "Tan họp đi, phỏng chừng Trấn ca sẽ không trở lại nữa, mấy cậu dẫn người đi theo."
Tống Trấn lên xe, trước sau có hơn mười chiếc xe khác mở đường, không còn cách nào khác, giữa giai đoạn đặc thù này Tống Trấn đều ở trong trang viên, phạm vi mười mấy dặm đều là rừng chết, đề phòng nghiêm ngặt, một con sâu cũng không thể lọt vào
Tống Trấn ngồi trong xe, tháo cà vạt, cởi áo khoác, sắc mặt thoải mái nghe Tống Ngọc Trạch nói chuyện, trong mắt đều là ý vị cưng chiều.
"Vấn đề khiến ông bận rộn mấy bữa nay đã giải quyết xong chưa?" Trong âm thanh của Tống Ngọc Trạch mang theo chút oán giận, dường như còn có hơi làm nũng.
Tống Trấn nói: "Nhanh thôi, cuối tuần ta dành thời gian đến gặp con được không?"
Tống Ngọc Trạch: "Thật sao?"
"Ừ, thì ra Tiểu Trạch muốn gặp ta đến thế." Nghe thấy âm thanh vui vẻ của Tống Ngọc Trạch, khóe miệng Tống Trấn hơi cong lên, nói.
Tống Ngọc Trạch nhấp miệng, nhỏ giọng đáp: "Ừm, muốn gặp ông."
Tống Trấn nghe y nói vậy mà không kiềm được mềm lòng, ánh mắt càng thêm mềm mại, trầm thấp nói: "Bảo bối, con xác định là con không phải đang câu dẫn ta để ta lập tức đến ngay bên cạnh ăn con sao?"
Tống Ngọc Trạch hơi kinh ngạc, bên tai đỏ lên: "...Không nói với ông nữa, cúp đây."
Tống Trấn biết y thẹn thùng, còn đang muốn đùa giỡn với y vài câu, ai ngờ ô tô đột nhiên phanh lại, toàn bộ xe cũng hơi lung lay.
Tống Trấn nhíu mày