---•---
Thứ sáu tan học, Tống Ngọc Trạch thu dọn mọi thứ rồi ra về, nơi nơi trong trường đều là tốp năm tốp ba người đi cùng nhau, chỉ riêng một mình y ở phía sau, tốc độ không nhanh không chậm, vậy mà cũng chẳng có vẻ gì kỳ lạ.
Trên khuôn mặt tinh xảo của y luôn luôn không lộ ra biểu tình gì, cả người đều quạnh quẽ, cũng bởi vì lớn lên quá mức xinh đẹp mà càng khiến cho người ta cảm thấy có khoảng cách.
Bạn học cùng lớp muốn kết giao với y, nhưng khi tiếp xúc thì như chạm vào mặt băng. Tuy lúc nói chuyện với Tống Ngọc Trạch y đều lễ phép đáp lại nhưng biểu tình thì vẫn nhàn nhạt, không thân thiện chút nào, hơn nữa mỗi lần hẹn y ra ngoài chơi đều bị từ chối. Cứ như vậy những người đó cũng chẳng tìm đến nữa.
Không phải Tống Ngọc Trạch thanh cao mà thật sự là do khả năng giao tiếp của y có vấn đề, với tính tình này của y không có cách nào để nói chuyện phiếm cùng người khác, chắc chỉ mỗi Thẩm Việt mới chịu đựng được thôi, đó cũng thực sự là một việc khó khăn.
Tống Ngọc Trạch theo thường lệ đi chợ mua một ít nguyên liệu nấu ăn, bởi vì Thẩm Việt đã đến XX đóng phim nên gần đây cũng không đến cọ cơm nữa, y chỉ tùy tiện mua một chút đồ mình thích rồi trở về nhà.
Đi tới dưới lầu, y nhìn thoáng qua chiếc ô tô thì hơi sửng sốt, cảm thấy có chút quen mắt, ngay sau đó vui sướng mãnh liệt lắp đầy trong lòng, đôi mắt cũng lập tức sáng lên, ba bước biến thành hai nhanh chóng chạy vội lên lầu.
Cửa phòng mở ra, quả nhiên nhìn thấy Tống Trấn đang ngồi hút thuốc trên sô pha.
Hắn cúi đầu nghiêm túc nhìn gì đó. Nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên nhìn qua.
Tống Ngọc Trạch đứng trước cửa, tầm mắt hai người đối diện, bọn họ đều nhịn không được nở nụ cười.
Tống Trấn nghiền ép đầu thuốc rồi mới dang rộng hai tay với y, nói: "Lại đây."
Tống Ngọc Trạch tùy ý thả đồ vật trong tay mình xuống mặt sàn, nhanh chóng chạy đến ôm lấy Tống Trấn. Ngay cả cánh cửa còn chưa đóng phía sau cũng mặc kệ.
Y không biết bản thân mình lại nhớ Tống Trấn đến thế.
Là Tống Trấn, là hương vị của hắn, chưa bao giờ Tống Ngọc Trạch thấy mình có thể dễ dàng thỏa mãn đến thế, chỉ ôm Tống Trấn như vậy thôi, y cũng đã cảm thấy hạnh phúc tràn đầy trong tim, nhịp đập hữu lực từng chút va vào lòng ngực, dường như muốn nhảy ra ngoài.
Tống Trấn cũng kích động không kém, cánh tay ôm bên hông y siết thật chặt, lực lớn đến nỗi như muốn khảm y vào trong cơ thể của hắn.
Hắn đưa tay cố định sau gáy Tống Ngọc Trạch, kéo y xuống, cơ hồ có hơi cuồng bạo hôn lên môi y.
Lông mi thật dài của Tống Ngọc Trạch khẽ run, cả người dựa vào lòng ngực Tống Trấn, bị động để đầu lưỡi Tống Trấn tàn sát bừa bãi trong miệng của mình. Vị thuốc lá nhàn nhạt cùng với hormone gợi cảm của nam nhân nhanh chóng thổi quét toàn bộ khoang miệng, Tống Ngọc Trạch cảm thấy hương vị này thật sự khiến người mê muội, nhịn không được mềm cả chân. Y thuận thế ngồi trên đùi Tống Trấn, hai tay ôm lấy đầu hắn, nồng nhiệt đáp lại.
Những cảm xúc kịch liệt như vậy của y đều dành cho Tống Trấn, chỉ cho một mình hắn.
Tống Trấn được đáp lại thì càng thêm làm càn, hôn Tống Ngọc Trạch đến không thở được, hai tay thăm dò tiến vào quần áo của y, dùng sức xoa nắn vòng eo, ở trên người y nhiệt liệt âu yếm.
Hai người kịch liệt hôn một hồi lâu, Tống Trấn thấy Tống Ngọc Trạch sắp không thở nổi, vẫn chưa thỏa mãn mà lưu luyến không thôi rời khỏi môi Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch ngồi trên đùi hắn, miệng nhỏ thở gấp, bởi vì thiếu oxy mà vẫn chưa hồi thần nhìn Tống Trấn, trên má trắng nõn như ngọc là một mạt đỏ bừng, miệng cũng bị dằn vặt đến nỗi hồng lên.
Tống Trấn bị đôi mắt ướt át của y nhìn vào, yêu thích trong lòng lập tức lan tràn mãnh liệt, dường như toàn thân đều trúng phải loại độc phiến này, trong tâm ngứa ngáy hưng phấn khó nhịn, thích đến nỗi muốn nuốt y vào bụng mình.
Ánh mắt lộ liễu của Tống Trấn khiến Tống Ngọc Trạch có phần ngượng ngùng, đỏ mặt rũ mắt, không dám đối diện với hắn.
Chẳng nghĩ đến dáng vẻ này của y lại càng khiến Tống Trấn thích muốn chết.
Ánh mắt đè nén của hắn nhìn Tống Ngọc Trạch, đưa tay sờ tóc y, thấp giọng hỏi: "Làm không?"
Tống Ngọc Trạch bị hỏi, trong đầu lập tức oanh một tiếng rung động, trên mặt nóng đỏ một mảng, cảm thấy thẹn đến nỗi hận không thể cúi đầu sát xuống đất.
Y liếc mắt nhìn Tống Trấn, rối rắm nhỏ giọng nói: "Sao chưa gì ông đã nghĩ đến chuyện đó rồi...Ăn cơm trước đi."
Tống Trấn rầu rĩ nhìn y, thở dài một tiếng, nói: "Cũng được, cơm nước xong rồi làm."
Tống Ngọc Trạch: "..."
Tống Trấn thấy y không phản đối, lập tức vui vẻ trở lại, giúp y sửa sang quần áo lộn xộn.
Tống Ngọc Trạch không nhúc nhích tùy ý để hắn giúp mình, hai người không ai nói gì nhưng toàn bộ căn phòng đều tràn ngập một loại cảm giác ngọt ngào ấm áp.
Sau khi sửa sang xong, Tống Ngọc Trạch đứng dậy tính vào bếp nấu cơm.
Tống Trấn dựa vào sô pha nhìn y, đường cong ngũ quan của hắn lãnh ngạnh, mũi cao thẳng, có loại hương vị gợi cảm nói không nên lời ở nam nhân thành thục, khóe miệng nhếch lên lộ ra ý cười xấu xa, hắn đột nhiên vươn một chân gác lên bàn trà, ngăn cản Tống Ngọc Trạch muốn vào phòng bếp.
Tống Ngọc Trạch nhìn hắn, hắn liền ái muội nhẹ nhàng cọ xát chân y.
Tống Ngọc Trạch bị hắn làm cho dở khóc dở cười, đá nhẹ chân hắn, nói: "Dời ra."
Tống Trấn không nói lời nào, cũng không dời chân ra, vẻ mặt hứng thú dạt dào nhìn Tống Ngọc Trạch, như thật sự đang rất hưởng thụ cảm giác trêu đùa y.
Tống Ngọc Trạch không còn cách nào khác, chỉ đành đi vòng qua bàn trà.
Y đóng cửa trước lại rồi nhặt túi nguyên liệu mà mình vừa mới vứt lên, cầm vào phòng bếp.
Tống Trấn cười cười, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Tống Ngọc Trạch, cho đến khi y vào trong không còn nhìn thấy được nữa, lúc này hắn mới thu hồi tầm mắt.
Lười biếng gác chân còn lại trên bàn trà, bắt chéo vào nhau. Tống Trấn nhàn nhã lấy điếu thuốc ra, bậc lửa, dựa vào sô pha hút thuốc, biểu tình khó có được nhẹ nhàng.
Gần đây Lôi bang liên tiếp xuống tay, khiến cả thể xác lẫn tinh thần của hắn đều mệt mỏi, hơn nữa vì rất nhớ Tống Ngọc Trạch mà tâm tình