---•---
Lôi Viêm nghe thủ hạ nói Lôi Doanh đã hợp tác cùng bang Trấn Ngọc, lại còn giết mấy chục người của hắn, con ngươi thon dài nhíu lại, tức giận nắm nát chiếc ly hồng ngọc trong tay, dòng máu đỏ tươi theo ngón tay mảnh khảnh tái nhợt chảy xuống, có cảm giác đẹp đẽ quỷ dị nói không nên lời.
Một nam nhân giống như khối gỗ đứng sau lưng hắn không nói lời nào đi qua, quỳ xuống trầm mặc giúp hắn băng bó vết thương.
"Bốp." Trên mặt Lôi Viêm chẳng có biểu tình gì, trở tay tát một cái trên mặt nam nhân, người hắn tuy tinh tế gầy yếu, nhưng một cái tát kia lại tàn nhẫn vô cùng.
Hắn thu tay về, đứng lên tùy tiện rút chiếc khăn lụa lau tay, Kimono màu đỏ thêu hoa trên người cùng với gương mặt tái nhợt của hắn hình thành một loại mị lực khôn kể.
Hắn ngồi xuống, ngón tay mảnh khảnh tái nhợt nâng cằm nam nhân, một hương thơm cực kỳ mê người đến gần.
Lôi Viêm nhìn khuôn mặt vĩnh viễn không có biểu tình kia, khóe miệng nhẹ nhàng nở nụ cười, dùng thanh âm vừa nhẹ vừa nhuyễn nói: "Xem như cầu anh một lần, giúp tôi giết Tống Trấn. Anh muốn gì...Tôi cũng đều thỏa mãn."
Biểu tình của nam nhân vẫn không đổi, trông như một cái xác biết đi. Có điều sát khí quanh thân đã sớm dung nhập vào xương tủy khiến nam nhân thoạt nhìn càng giống một cỗ máy giết người hơn. Sau khi nghe câu nói của thiếu niên, đồng tử như hồ sâu tĩnh lặng vạn năm rốt cuộc cũng hơi chớp động.
Đây là lần đầu tiên Tống Ngọc Trạch giận Tống Trấn kể từ khi hai người bọn họ tỏ rõ tâm ý.
Nguyên nhân là đã lâu rồi Tống Trấn vẫn chưa chủ động gọi điện cho y, hơn nữa cũng rất ít khi nhận điện thoại của y, hoặc nhận một lúc rồi tắt máy.
Tuy rằng Tống Ngọc Trạch không tinh tế mẫn cảm như con gái, nhưng dù là người nào đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt mà gặp phải tình huống này cũng đều sẽ cảm thấy tức giận trong lòng, huống chi y vừa mới từ chối Lục nên trong lòng có phần đè nén, muốn cùng Tống Trấn trò chuyện một chút.
Hôm nay Tống Ngọc Trạch gọi điện thoại cho Tống Trấn, giống như mọi khi, Tống Ngọc Trạch mới nói vài câu thì Tống Trấn đã lên tiếng: "Bảo bối, ta có việc nên cúp máy trước đây. Chút nữa gọi lại cho con."
Sắc mặt Tống Ngọc Trạch trầm xuống, lãnh đạm nói: "Được thôi, cúp đi, chút nữa đừng gọi, sau này cũng không cần gọi." Rồi lập tức tắt điện thoại.
Tống Trấn sửng sốt, mặc kệ người khác đang nói cái gì, hắn vào một căn phòng yên tĩnh gọi lại cho Tống Ngọc Trạch. Quả nhiên, gọi mấy lần Tống Ngọc Trạch đều không bắt máy.
Cho đến khi hơn mười lần gọi đi, điện thoại mới được nhấc máy.
Sau khi nghe thấy rõ ràng Tống Trấn thở phào một hơi, lúc này trong lòng Tống Ngọc Trạch mới dễ chịu một chút, nhưng ngữ khí vẫn lãnh đạm nói: "Làm sao, chẳng phải ông rất bận? Sao còn rảnh rỗi gọi cho tôi."
Tống Trấn nói: "Con giận?"
Tống Ngọc Trạch hừ nhẹ một tiếng: "Ông bận kiếm tiền nuôi gia đình, tôi còn phải nhờ vào tiền của ông để tiếp tục đi học ăn cơm, tôi nào dám giận."
Y chưa bao giờ nói chuyện với giọng điệu như vậy, vì thế nghe vào còn cảm thấy có phần đáng yêu.
Tống Trấn muốn bật cười, nhưng vẫn không nói cho Tống Ngọc Trạch mình bận rộn chuyện gì, chỉ nhẹ giọng dỗ dành y: "Được rồi, là ba ba sai, không nên chú tâm vào công việc quá mà không để ý tới con, bảo bối đừng giận. Chờ chuyện này qua rồi, ta sẽ một ngày ba bữa gọi cho con, được không?"
Sắc mặt lạnh băng của Tống Ngọc Trạch hòa hoãn một chút: "Tôi còn tưởng ông gặp được đứa bé xinh đẹp nào rồi thích người ta, nếu như vậy thì ông sớm nói với tôi, tôi sẽ không gây trở ngại cho ông."
Tống Trấn dở khóc dở cười: "Con lại nghĩ lung tung gì nữa đó, ba ba chỉ có con là bảo bối, cũng chỉ thích một mình con, con cũng biết rồi đó. Mỗi lần muốn trực tiếp nuốt con vào bụng, chẳng phải con đều khóc lóc nói không được sao?"
Mặt Tống Ngọc Trạch lập tức đỏ lên, chuyện này đang bị đè nén trong lòng cũng lập tức tan dần, sau đó nghe thấy có người gõ cửa thì nói: "Ông lại nói hươu nói vượn, biết rồi, ông bận rộn việc của mình đi, lần sau không được cúp máy trước." Nói xong y cũng tắt điện thoại rồi đi qua mở cửa.
"Là Tống Ngọc Trạch phải không? Có người gửi đồ, xin hãy ký nhận." Ngoài cửa là một nhân viên chuyển phát nhanh, trong tay cầm một cái hộp, đợi y ký tên.
Tống Ngọc Trạch hơi nghi hoặc, người gửi chỉ viết địa chỉ mà không viết tên. Y nghĩ rằng là do Thẩm Việt gửi cho mình nên nói một tiếng cảm ơn rồi ký nhận.
Đứng ở cửa, Tống Ngọc Trạch trực tiếp mở hộp giấy, thấy bên trong có một ít ảnh chụp.
Trong nháy mắt y nhìn thấy ảnh chụp thì lập tức cứng đờ. Đó là ảnh chụp thân mật của y và Tống Trấn, không phải chụp lén mà như được chụp từ cameras trước, tuy rằng không phải rất rõ nhưng vẫn có thể nhận ra người trong ảnh là y và Tống Trấn. Mấy chục tấm, khoảng thời gian nào cũng có.
Trong lòng Tống Ngọc Trạch lạc một nhịp, chỉ cảm thấy khí lạnh từ lòng bàn chân chạy dọc lên sống lưng, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Lúc này điện thoại vang lên, Tống Ngọc Trạch hoảng loạn lấy ra, thấy đó là dãy số của Trương Thanh Dữ, trong lòng lại run lên.
Y do dự nhận cuộc gọi, nghe thấy Trương Thanh Dữ cách điện thoại hỏi: "Nhận được chưa?"
Tay Tống Ngọc Trạch siết chặt điện thoại, sắc mặt trắng bệch: "Cái gì?"
Trương Thanh Dữ khẽ cười, nói: "Ảnh chụp, chẳng phải cậu vừa mới nhận được sao?"
Tống Ngọc Trạch nhấp môi, trong lòng hoảng loạn vô cùng, bị phát hiện, trong đầu y chỉ có một ý niệm này, y thậm chí chẳng nghĩ đến vì sao Trương Thanh Dữ chụp những tấm ảnh đó, rồi vì sao lại muốn gửi cho mình.
Tống Ngọc Trạch chỉ nghĩ quan hệ loạn luân của mình cùng với Tống Trấn đã bị người khác phát hiện, chỉ cần tưởng tượng đến đó là y đã cảm thấy như có một tia sét bổ vào tủy não của mình, toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh, sắc mặt y tái nhợt tựa giấy trắng, như bị ai siết chặt lấy yết hầu, hô hấp cũng trở nên gian nan.
Thấy Tống Ngọc Trạch không đáp lời, Trương Thanh Dữ âm u hỏi: "A Trạch, không giải thích chút sao?"
Tống Ngọc Trạch gian nan mấp máy miệng mình, lại tựa như bị bông chặn ngang cổ họng, không cách nào có thể nói thành lời, cơ hồ toàn bộ thân thể của y đều run rẩy, ngay cả điện thoại cũng sắp không