---•---
Bệ đèn rất cứng, trực tiếp tạo ra một vết thương lớn trên đầu Trương Thanh Dữ, hắn cảm thấy sau đầu dần đau đớn, đưa tay lên thì sờ ra một bàn tay đầy máu.
Một cú kia đập rất mạnh, máu tươi theo cổ Trương Thanh Dữ chảy xuống, tí tách nhỏ giọt rơi xuống người Tống Ngọc Trạch.
Tay Tống Ngọc Trạch cầm đèn bàn hơi run, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm Trương Thanh Dữ, cứ như rằng nếu đối phương còn dám làm vậy với mình, y chắc chắn sẽ nện thêm một cái vào đầu hắn.
"Mẹ nó." Trương Thanh Dữ cau mày rủa thầm một tiếng, trên đầu hắn bị đập chảy máu mà còn chưa ngã xuống, vẫn ngồi trên người Tống Ngọc Trạch ép y chặt chẽ, chỉ có điều sức lực đã yếu đi nhiều.
Tống Ngọc Trạch thấy Trương Thanh Dữ tạm thời không có động tác, cánh tay đang áp bả vai của y cũng không còn chặt như lúc đầu. Y đột nhiên dùng sức đá Trương Thanh Dữ ra, chật vật từ sô pha đứng dậy, nhanh chóng chạy vào phòng trốn.
Nhưng y chỉ vừa mới chạy một chút thì đã bị mạnh mẽ kéo về ấn xuống đất.
Trong lòng Tống Ngọc Trạch lạc một nhịp, còn chưa kịp phản ứng lại thì Trương Thanh Dữ đã nắm tóc y dùng sức đập xuống sàn.
"Bang" một tiếng, Tống Ngọc Trạch cảm thấy trong đầu ầm ầm vang lên, vừa đau vừa choáng đến mức muốn nôn ra, tay chân của y lập tức mềm nhũn, tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Trên cổ Trương Thanh Dữ đều là máu, hắn thở gấp mấy hơi, quanh thân bao phủ áp suất thấp, ánh mắt cũng cực kỳ khủng bố. Hắn lật Tống Ngọc Trạch đã không còn sức phản kháng lại, híp mắt vươn tay sờ thái dương chảy máu của y.
Đồng thời máu của hắn cũng từng giọt từng giọt nhỏ xuống lòng ngực trắng nõn của Tống Ngọc Trạch.
Trương Thanh Dữ chậc một tiếng, cởi áo mình che lại miệng vết thương, nửa người trên đều lộ ra cơ bắp. Vì bị thương nên toàn thân Trương Thanh Dữ tản ra khí chất hung ác, hắn có thể cảm nhận được nơi đó đang chảy máu rất nghiêm trọng, nhưng cũng không đi băng bó mà ngược lại nhìn chằm chằm Tống Ngọc Trạch, ánh mắt sâu thẳm âm u.
Lông mi dày đậm của Tống Ngọc Trạch run rẩy, dùng sức nửa ngày cũng chẳng thể nhấc nổi mí mắt, y cảm nhận được bàn tay Trương Thanh Dữ đang vuốt ve mặt mình, y bị hắn đè nặng, hai người dựa vào rất gần. Trong không gian đều là mùi máu tươi nồng đậm, còn có nhiệt khí phả ra từ hơi thở của Trương Thanh Dữ.
Làn da Tống Ngọc Trạch rất trắng, mũi cũng thanh tú thẳng tắp, môi mỏng đạm bạc, Trương Thanh Dữ vươn ngón tay dính máu nhẹ nhàng nghiền đôi môi hơi trắng bệch kia, khiến nó lập tức biến thành màu đỏ như được tô thêm phấn son, nhìn vào càng đặc biệt mê người.
Ngón tay Trương Thanh Dữ ấn trên môi y tăng lên, ngay sau đó hắn híp mắt cúi người ngậm lấy môi Tống Ngọc Trạch.
"Ô..." Tống Ngọc Trạch cau mày, xúc cảm dây dưa trong miệng khiến y rất khó chịu, tuy không mở mắt ra được nhưng trong ý thức y vẫn biết Trương Thanh Dữ đang hôn mình, cảm giác choáng váng buồn nôn cũng ngày càng mạnh mẽ.
Y nỗ lực đẩy Trương Thanh Dữ ra khỏi người mình, nhưng Trương Thanh Dữ lại như ngọn núi đè nặng, bản thân của y lại suy yếu như thế, sao có thể đả động được hắn?
Tay Trương Thanh Dữ chậm rãi dời qua ngực rồi đến đùi của Tống Ngọc Trạch, xúc cảm tinh tế lán mịn khiến hắn nổi lên tâm tư khác thường.
Mùi máu tươi trong không khí kích thích dục vọng ẩn chứa trong cơ thể hắn, thân thể bởi vì mất máu quá nhiều mà hơi lạnh cũng bắt đầu chậm rãi nóng lên.
Đầu Tống Ngọc Trạch đau nhức vô cùng, nhưng động tác Trương Thanh Dữ âu yếm trên người mình y lại có thể rõ ràng cảm nhận được.
Thật dơ, thật ghê tởm. Cảm giác bị người chạm vào như vậy thật ghê tởm, mùi máu tươi ngọt ngấy cũng khiến y thấy buồn nôn. Trong lòng là tuyệt vọng dày đặc, đôi mắt khô khốc, muốn khóc cũng không khóc được.
Vì sao mình lại bị đối xử như vậy? Là vì mình đi ngược lại luân thường? Cho nên đây là trừng phạt? Không, dù bị trời phạt cũng không thể là hình thức này, Trương Thanh Dữ là gì chứ? Hắn dựa vào cái gì mà có thể tổn thương mình?
Tức giận nảy lên trong lòng, cơ thể Tống Ngọc Trạch cũng dần lấy lại chút sức lực, y đột nhiên đẩy Trương Thanh Dữ ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cút ngay."
Có điều sức lực của y chưa đủ, không thể đả động được Trương Thanh Dữ dù chỉ nửa phần.
Trương Thanh Dữ khẽ cười, nói: "Cậu đang phản kháng hay là dục cự còn nghênh?" Nói xong hắn lại đưa ngón tay thăm dò phía dưới chật hẹp. Cảm giác bị vật lạ xâm nhập làm cho cơ thể của Tống Ngọc Trạch cứng đờ, mắt y lập tức phiếm đỏ, dáng vẻ trừng mắt nhìn Trương Thanh Dữ như muốn giết chết hắn.
"Cút ngay!" Y la lớn, thanh âm khô khốc đồng thời còn mang theo tuyệt vọng sâu sắc. Ngón tay hung ác bấu lấy cánh tay Trương Thanh Dữ, toàn bộ cơ thể đều đang run rẩy.
Bên trong của Tống Ngọc Trạch vừa ấm lại vừa chặt, Trương Thanh Dữ nhẹ nhàng cử động hai ngón tay, khàn giọng nhìn Tống Ngọc Trạch nói: "Khổ sở không? Chỉ có như vậy thì chúng ta mới hòa nhau. Biểu tình không tồi, bên trong cũng rất chặt, gắt gao cắn lấy ngón tay của tôi, tôi đã gấp chờ không nổi muốn tiến vào."
"A" Tống Ngọc Trạch phát ra thanh âm khổ sở, giống như tiếng kêu thê lương của một con thú nhỏ.
Tuyệt vọng sâu sắc nảy lên trong lòng Tống Ngọc Trạch, y dùng hết sức lực từ trong cổ họng tràn ra từng tiếng than khóc.
Tay Trương Thanh Dữ không có động tác, rõ ràng hắn hy vọng Tống Ngọc Trạch cũng sẽ đau khổ như mình, nhưng khi thật sự nhìn thấy Tống Ngọc Trạch như vậy thì chẳng biết tại sao lòng của hắn lại chua xót. Buồn cười, chẳng lẽ bây giờ hắn vẫn còn thích người này?
Mắt hắn đỏ bừng, đưa tay bóp chặt cổ Tống Ngọc Trạch, tức giận nói: "Không cho khóc! Bị tôi làm, cậu đau khổ như thế sao!"
"Ô ô..." Tống Ngọc Trạch bị hắn làm cho không thở nổi.
Lúc này, tiếng gõ cửa từng hồi vang lên.
Người đứng ngoài cửa là Lục.
Cậu ta đến tìm Tống Ngọc Trạch, vốn dĩ định nói muốn tiếp tục làm bạn với y nhưng bởi vì khổ sở trong lòng mà vẫn bồi hồi đứng bên ngoài. Cho đến khi nghe thấy bên trong vang lên âm thanh kỳ quái cùng với tiếng rống giận của Trương Thanh Dữ, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi.
Tức khắc trong lòng cậu ta cảm thấy có chuyện không ổn, nhanh chóng gõ cửa vài cái, sau đó cũng trực tiếp dứt khoát giơ một chân đá văng cửa.
Chờ khi cậu ta nhìn thấy tình cảnh trong phòng, tức khắc cũng bị ngây người đứng tại