---•---
Tống Ngọc Trạch đau đầu nhìn Tông Nghiêu đi tới đi lui trong văn phòng của mình. Nói thật, y chưa bao giờ đối xử hòa nhã với Tông Nghiêu, vậy mà hắn vẫn cứ luôn cố tình quấn lấy y.
"Bác sĩ Tống, cá trong bể của anh là loại cá gì vậy?" Tông Nghiêu cầm một bao thức ăn cho cá, rất có hứng thú đứng trước bể đổ thức ăn vào.
Tống Ngọc Trạch nghe thấy cũng không để ý đến hắn.
Tông Nghiêu cũng chẳng để bụng, hắn hơi cong môi lộ ra một nụ cười xấu xa, vừa hát vừa đổ thức ăn cho cá.
Một lát sau, Tống Ngọc Trạch bất đắc dĩ xoa huyệt Thái Dương, xoay mặt nói với hắn: "Đừng đổ nữa, cá bị cậu cho ăn đến no căng sẽ chết mất."
"Ồ." Tông Nghiêu nhướng mày, phủi tay cắm vào túi đi đến trước mặt Tống Ngọc Trạch. Người hắn cao lớn, eo hơi cong xuống, nhìn thẳng vào y: "Bác sĩ Tống, rốt cuộc anh cũng chịu để ý đến em rồi."
Tống Ngọc Trạch nâng mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì."
"Mời anh ăn cơm." Tông Nghiêu kéo ghế ngồi xuống, một tay chống trán nhìn Tống Ngọc Trạch, khóe miệng ngậm ý cười nhàn nhạt.
Tống Ngọc Trạch: "Tôi không rảnh."
Tông Nghiêu bĩu môi, không vui nói: "Mỗi lần anh đều nói vậy, rõ ràng..."
Hắn còn chưa nói xong, bên ngoài đã có người gõ cửa.
Tông Nghiêu nhìn sang, thấy một cô gái mặc áo blouse trắng, người nọ lớn lên rất xinh đẹp, mái tóc dài được cột thành đuôi ngựa, khí chất lạnh nhạt còn có hơi u buồn, thuộc về loại hình được đa số nam nhân ưa thích.
Cố Chi bước vào, đầu tiên là đưa mắt nhìn Tông Nghiêu, sau đó lại dời tầm mắt sang Tống Ngọc Trạch. Khóe miệng của cô hơi cong lên, tuy rằng không rõ ràng nhưng thật sự là đang cười.
"Tiểu Trạch, khi nào thì cậu xong việc? Tôi đã đặt bàn lúc sáu giờ rưỡi rồi."
Sắc mặt của Tống Ngọc Trạch ôn hòa nói với cô: "Cũng xong rồi, cậu thay đồ đi, một hồi chúng ta gặp ở cổng lớn."
"Ừm, được." Cố Chi gật đầu, sau đó cũng đi ra ngoài.
Tống Ngọc Trạch đứng lên sửa sang lại bàn làm việc, Tông Nghiêu cau mày: "Anh muốn đi ăn cơm với cô kia?"
Tống Ngọc Trạch nhàn nhạt ừ một tiếng. Sau khi sửa sang lại xong, y đi đến bên giá áo giản dị, cởi áo blouse trắng ra rồi mặc áo khoác của mình vào.
Tông Nghiêu cũng đi qua, đứng bên cạnh y vội vàng hỏi: "Lời đồn là thật sao? Người trong bệnh viện đều nói anh và cô kia là một đôi."
Tay của Tống Ngọc Trạch hơi dừng lại, thật sự y khá thân với Cố Chi, từ lúc Cố Chi đến bệnh viện thì y vẫn luôn dẫn dắt cô ấy, hơn nữa tính tình của hai người lại rất giống nhau, đối với người khác đều lạnh lùng cho nên có những lời đồn như vậy cũng không hiếm lạ gì.
Y nhìn Tông Nghiêu: "Cái gì mà cô kia, người ta tên Cố Chi."
Tông Nghiêu nhỏ giọng chửi thề, rồi nói: "Ai cần biết cô kia tên gì, thật sự là bạn gái của anh sao?"
Tống Ngọc Trạch: "Tôi với cô ấy là gì thì có liên quan đến cậu sao?" Nói xong y cũng không để ý đến hắn nữa, lập tức ra khỏi văn phòng.
Tông Nghiêu nhìn bóng dáng lạnh nhạt của Tống Ngọc Trạch thì dường như sắc mặt cũng trầm xuống, hắn đứng nơi đó cả buổi mà không nói gì, đen mặt đá ngã thùng rác trong văn phòng rồi xách cặp ra khỏi bệnh viện.
Tâm tình của hắn còn đang khó chịu, buồn đầu đi được một nửa thì đột nhiên bị ai đó đạp một cái từ phía sau.
Tông Nghiêu hơi lảo đảo mới đứng vững được, đang muốn xoay người nổi bão thì lại đành hậm hực dừng miệng khi nhìn thấy mặt của người đá mình, hắn thấp giọng mắng một tiếng.
Đó là một người đàn ông mặc một thân tây trang đen, vừa nhìn hắn cười vừa thu chân về, đôi giày da đắt tiền kia chính là đầu sỏ gây tội vừa rồi đá mông hắn.
Người nọ cao lớn đẹp trai, khí chất trầm ổn ưu nhã, nhưng khi cười rộ lên lại có vài phần lưu manh, tạo nên một loại mị lực khiến cho người khác không thể dời tầm mắt.
"Chú." Hiển nhiên Tông Nghiêu không mấy hảo cảm gì với người đàn ông này, nhưng hắn cũng không dám lỗ mãng ở trước mặt người nọ, dường như rất cung kính kêu một tiếng.
"Ừ." Nam nhân vừa lòng lên tiếng, bước qua câu lấy bả vai của Tông Nghiêu, đến gần bên tai hắn: "Nghiêu Nghiêu, nghe nói gần đây con luôn trốn học đến bệnh viện chơi, ở bệnh viện này có gì vui vậy? Nói cho chú nghe một chút xem nào."
Tông Nghiêu: "...Ha hả."
Tống Ngọc Trạch cùng với Cố Chi đi đến một tiệm cơm nhỏ ở gần trường sơ trung Kỳ Dục. Vì Cố Chi mới lãnh được tháng lương đầu tiên nên quyết định mời khách, đồng thời địa điểm cũng là do Cố Chi chọn.
Lúc hai người đến, bên trong gần như đã đầy khách.
Hai người đi tới một góc ngồi xuống, nơi này yên tĩnh lại vừa lúc có thể thấy được cảnh đêm bên ngoài.
Tống Ngọc Trạch rửa sơ chén đũa của hai người qua một lần rồi đưa cho Cố Chi: "Công việc thế nào rồi?"
Cố Chi nghe ra lời quan tâm của y, trong lòng ấm áp, cầm lấy chén đũa vui đùa nói: "Tôi đi cửa sau vào, đương nhiên là không bị ai bắt nạt hết."
Hai người nói về vấn đề công việc một hồi thì đồ ăn cũng đã được lục tục mang ra.
"Bây giờ không có tiền, sau này sẽ mời cậu ăn một bữa đàng hoàng." Cố Chi nhìn mấy món trên bàn rồi nói xin lỗi.
Tống Ngọc Trạch lắc đầu: "Đắt tiền cũng không nhất định là ngon. Nhìn tiệm cơm này đông khách như thế, hương vị chắc chắn sẽ không tệ...Hửm? Đó có phải là nơi trước kia chúng ta làm thêm không?" Y đột nhiên đưa tay chỉ một tiệm bánh ngọt cách đó không xa.
Cố Chi theo tầm mắt của y nhìn qua, cô hơi giật mình, sau đó lại lộ ra biểu tình hoài niệm: "Đúng vậy...Sau khi cậu đi, chị Hạ Tinh vẫn còn cảm thấy mất mát mấy ngày liền, nhưng mà bây giờ chị ấy cũng không còn làm ở đó nữa."
Tống Ngọc Trạch: "Vậy sao? Hai người vẫn còn liên lạc?"
Cố Chi: "Từ rất lâu trước kia rồi, nhưng sau này cũng không còn nữa, dường như chị ấy tự mở một tiệm trà sữa, nếu có cơ hội thì chúng ta qua đó chơi, gần đây tôi thấy chị ấy có đăng ảnh chụp lên mạng, sinh được một đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp. Để tôi tìm cho cậu xem."
Tống Ngọc Trạch nhìn ảnh chụp trong điện thoại của cô, cười nói: "Rất giống chị ấy, còn đẹp