Có lẽ có người sẽ nói rằng, trốn tránh người kia là được rồi, tội gì phải biến mình trở thành như vậy?
Thế nhưng đã là sinh tồn thì không có nửa phần may mắn. Ta và hắn vốn nên là người dưng. Đời trước từ lúc sinh ra đến khi chết đi, mối liên hệ duy nhất giữa hai ta chính là khuôn mặt này. Tất cả những yêu hận kia đều là từ đó mà sinh. Vậy cứ dứt khoát hủy diệt sạch sẽ đi.
Ta cũng không thích cảnh máu thịt đầm đìa. Bàn tay này viết chữ rất đẹp, đàn cũng thực hay, cho dù là hủy dung cũng phải cực kỳ tinh tế.
Kéo là đồ mà mấy nha đầu trong phòng ta hay dùng. Xinh xắn sắc bén, bên trên còn vương một làn hương phấn son nhàn nhạt. Ta ngửi, đầu óc càng thêm thanh tỉnh. Một kéo từ đuôi tóc mai dọc theo dáng mặt gọn gàng lưu loát vẽ xuống tận cằm, tựa như vẽ một nét bút chu sa rực rỡ. Màu đỏ dị thường ấy bò tràn nửa mặt trái.
Ta nhìn qua nhìn lại. Sợ vết thương này sau khi khỏi rồi thì sẹo lại nhỏ quá. Thế nên đảo tay, lại thêm một đường đan chéo. Vết này hơi sâu mà lực còn mạnh, thiếu chút nữa lại vẽ đến huyệt thái dương rồi. Ta cũng chẳng muốn vừa sống lại mà đã đi quỷ môn quan lần nữa chỉ vì đâm rách thái dương.
Ta xem lại thật hài lòng, muốn mỉm cười với khuôn mặt máu me yêu dị trong gương một cái… Thế nhưng mới động khóe miệng một chút liền đau đến chảy cả nước mắt.
Trong đôi mắt đẫm lệ mơ hồ, ta dường như lại nhìn thấy bức họa kiếp trước. Gương mặt người trong tranh cười đến ôn nhu đa tình. Y bụm lấy khuôn mặt không còn mỉm cười nữa mà đầy vẻ không thể tin, máu tươi chảy ào ra giữa những đầu ngón tay, rồi gào lên thống khổ…
Sau đó ta liền ngất đi.
Chờ đến khi tỉnh lại lần nữa, ta thấy ngự y tới từ trong cung đang ngồi bên giường. Thấy ta đã tỉnh, lão thái y vốn đang định vươn tay sờ trán của ta liền ngừng lại: “Tỉnh?”
Ta giương mắt nhìn qua, mấy nha đầu trong phòng ta trên mặt đều vô cùng kinh sợ và lo lắng đang lén nhìn trộm qua hướng ta. Tổ phụ ngồi ở đầu giường thấy ta tỉnh lại liền vội vàng cúi xuống, hai bàn tay run rẩy treo trên đầu ta vừa muốn xoa lại không dám.
“Gia gia…”
“Ừ ừ! Ở đây….” Người khom lưng tiến lên hai tay cầm lấy tay phải của ta, trong mắt tràn đầy buồn đau.
Ta muốn khuyên người đừng đau lòng, thế nhưng ngẫm lại việc mình vừa mới làm ra, có lẽ ta chẳng có tư cách nói những lời ấy.
Rồi ta phóng mắt tới trên người ngự y.
Lão nhân gia hiển nhiên nhận