Thoáng một cái ta đã trở lại cuộc sống này được hơn hai tháng. Mà hơn một tháng trong đó đều đã trôi qua trên giường bệnh. Trong thời gian đó phụ thân cũng qua thăm ta nhiều lần.
Kiếp trước bởi vì chuyện của mẫu thân nên ta không muốn tha thứ cho phụ thân. Về sau ông đại diện cho cả quốc công phủ đoạn tuyệt quan hệ với ta. Trong lòng ta ngoại trừ tức giận cũng không thực sự đau lòng nhiều. Những chuyện làm trước đấy vốn đã cân nhắc đến hậu quả, lòng ta cũng đã có sự chuẩn bị.
Ông là một người hành sự luôn rất cứng nhắc. Từ nhỏ đối xử với ta luôn nghiêm khắc có thừa, yêu thương lại không đủ. Nhưng ngươi nếu đã là con của ông ấy, lại là quốc công phủ đích tử thì ông ấy đối xử tuy có nghiêm khắc nhưng cũng không phải là không tốt. Ta đã làm ra chuyện bại hoại gia phong như vậy, ông ấy không muốn nhận ta nữa mới là bình thường.
Đời này ta sẽ không bởi vì thù hận mà đi đòi bù đắp cái gì, cũng sẽ không vì nó mà đi trả thù ai. Tựa như chuyện ta với hắn, giờ đây ta sẽ không trở thành chướng ngại trên con đường đăng cơ của hắn, cũng sẽ không vì lòng si tâm vọng tưởng vào thứ hạnh phúc mơ hồ kia mà đi níu kéo hắn.
Khi phụ thân đến thăm ta, mặt của ta đã kết vảy không còn đau như lúc đầu. Ta hé miệng cười cũng không cần phải thận trọng nữa. Nhưng hai vết sẹo dài kỳ dị khiến người khác sợ hãi như vậy thì bất kể ta có làm biểu tình gì có lẽ đều nhìn không thấy chỗ nào hay. Phụ thân ngồi trên tháp trước mặt ta, nhìn ta nửa ngày chẳng nói nên lời. Cuối cùng mới nặng nề thở dài: “Là cha không bảo vệ được cho ngươi.”
Lời ấy là sao? Ta sửng sốt một chốc. Đại phu chẳng phải đã nói mặt ta là do bị đá nhọn đâm thành sao. Vì sao ông ấy lại nói như vậy?
Kinh ngạc trên mặt ta không chút nào là giả bộ.
“Đầu tiên là mẫu thân ngươi, hôm nay lại là ngươi. Cha hiểu rõ ngươi nhiều năm qua đã khổ cực. Cha đều biết… Thế nhưng ngươi cũng phải hiểu, cha cũng có chỗ khó xử của mình.” Ông ấy nhìn ta, nắm lấy tay ta, bàn tay hơi run rẩy “Tỷ tỷ của nàng là hoàng hậu. Cha cũng là thái phó của Thái tử. Những thế lực dây mơ rễ má trong đó, kéo một sợi thôi là động đến toàn bộ…”
Ta vốn cho rằng trên cõi đời này sẽ chẳng còn điều gì có thể khiến mình kinh ngạc nữa, song nghe được những lời này lòng ta lại bắt đầu rét lạnh từng cơn.
‘Nàng’ trong lời ông ấy nói là nhị nương (mẹ kế) của ta, bà ta là biểu muội của hoàng hậu.
Năm ấy khi mẫu thân ta gả cho phụ thân, phụ thân ta còn chưa phải là thái phó của Thái Tử. Thái phó lúc bấy giờ là thúc công (ông chú bên mẹ) của ta. Sau khi mẫu thân ta chết đi, phụ thân ta liền lập tức giành lấy. Tiền căn hậu quả trong đó tựa như một sợi dây bằng vụn băng, đánh cho sống lưng ta vừa đau vừa lạnh buốt.
Nếu không phải ngày hôm nay ta bị hủy đi một bên mặt, lại suýt chút nữa nguy hiểm đến tính mạng thì xem ra ông ấy còn định tiếp tục gạt ta những chuyện xấu xa này.
Những lời chính nghĩa lẫm liệt ông ấy nói ra khi đuổi ta ra khỏi quốc công phủ kiếp trước tựa như vẫn còn bên tai, mà nay ông ấy hai thái dương bạc trắng tóc mai còn khiến cho ta cảm thấy từng cơn ác hàn: Trước khi chết mẹ ta bị độc dược hành hạ đến chết chết đi sống lại mà