Bóng tối chính là cách duy nhất có thể vùi lấp hết thảy thế gian này. Đôi mắt ta chua xót đau nhức tựa như muốn mù rồi, cổ họng cũng mang theo tiếng khàn khàn sau khi say rượu.
Mở mắt, đập vào trong mắt không phải là giường gối trong phòng ta. Nơi này là trắc điện Thụy Tiêu Cung.
Lòng ta trầm xuống, bắt đầu hồi tưởng lại đêm qua: Ta gặp bệnh Thái Tử, sau đó là Nguyễn Trúc Thanh, sau đó… sau đó nữa ta còn nhớ ta tìm hắn kia mà, ta tìm…
Nghĩ đến đó ta liền lên tiếng gọi người. Một tiểu thái giám nhẹ nhàng chạy vào phòng hỏi ta có gì sai bảo, ta nghĩ một chút cuối cùng mở miệng hỏi: “Xin hỏi… Hộ bộ Nguyễn đại nhân có từng tới đây?”
“Ngươi tìm hắn có việc gì?” Không đợi tiểu thái giám kia trả lời, ngoài cửa vang lên một thanh âm trầm thấp, bóng người kia tiến vào, “Ngươi lui ra đi, ở đây không cần hầu hạ.”
Ta vừa nghĩ tới tối hôm qua uống hơi nhiều nên cũng có chút khó chịu. Y phục trên người chỉ còn dư lại áo trong, khăn che mặt cũng bị tháo xuống. Ta nhất thời không biết nên đặt mắt ở nơi nào.
“Ta hỏi ngươi nói.”
Ta đột nhiên nhớ ra người này biết rõ ta và Nguyễn Trúc Thanh trước đây từng gặp mặt, còn biết ta vì thế mà giấu diếm hắn. Tuy rằng nguyên nhân không giống như suy nghĩ của hắn nhưng trong đầu ít nhiều có chút chột dạ: “Ngày hôm qua hình như ta…. uống hơi nhiều. Ta sau cùng chỉ nhớ rõ là cùng hắn ở…”
“Ở thanh lâu.” Vân Xuyên đứng ở bên giường nhìn xuống ta.
“Chúng ta không phải cùng đi,” Ta cũng không nhìn hắn, chỉ nhẹ giọng nói, “Là hắn đi cùng Thái Tử.”
“Ta biết.”
A, đúng vậy, Thái Tử đi nơi nào hắn đương nhiên sẽ âm thầm theo dõi.
“Nhưng thật không biết vì sao sau khi Thái Tử đi rồi các ngươi còn cho lui hết người ngoài để đơn độc ở chung một phòng. Cuối cùng ngươi còn uống say khướt!”
——“Choang!”
Bình sứ hắn cầm trên tay ngắm nghía bị hung hăng ném trên mặt đất, chớp mắt đã tan tành, mảnh vụn còn bắn tung tóe qua đây. Ta theo bản năng che lại, một khắc sau tay ta liền bị hắn bắt lấy. Hắn kề sát gần ta, khuôn mặt nhăn nhó như thể đang cố nhẫn nhịn lại không muốn nhẫn. Tròng mắt đầy sát khí dữ tợn nhìn ta hăm dọa, sau đó hắn nói: “Lúc ta đi vào, hắn ôm ngươi… Hắn hôn ngươi…”
Một trận choáng váng ta bị hắn hất ra ngã trên giường. Hắn đè ở phía trên ta, trên cổ ta một trận đau buốt, hắn lại ngẩng đầu lên: “Hôn ngươi? Ngươi để cho người khác hôn ngươi? Ngươi!” Hắn chợt vung cao cánh tay, tròng mắt ta rụt lại, đôi mắt theo bản năng nhắm chặt.
Thế nhưng qua một lúc lâu, người ở phía trên cũng không có động tĩnh. Ta cẩn cẩn dực dực mở mắt ra, đúng lúc này, tay hắn lại dịu dàng vuốt lên má trái của ta. Sau đó ta thấy hắn lắc đầu lộ ra cái loại biểu cảm khổ sở mà ta không quen thuộc: “Ta vừa đi vào liền thấy ngươi ở trong lòng kẻ khác, ngươi và người ta hôn môi, Kỳ… ta lúc đó hận ngươi thấu xương… Còn nữa, thời điểm ngươi nói ngươi không yêu ta, khi đó ngươi dùng cái loại ánh mắt mà ta căm ghét nhất. Ta hận ngươi! Ta cực hận ngươi!”
“Nguyễn Trúc Thanh đâu?” Ta đại khái đã minh bạch chuyện gì đã xảy ra, trong lòng trầm xuống: Hắn là Hoàng tử, hắn tức giận, Nguyễn Trúc Thanh sẽ ra sao?
Ta quan tâm quá sẽ bị loạn. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, chỉ thấy Vân Xuyên sắc mặt tái xanh, hai tay siết chặt.
Ta vội nói: “Ta là lo lắng ngươi và hắn ở thanh lâu xảy ra xung đột sẽ bị người ta chỉ trích. Ngươi là Hoàng tử, ngươi không thể …”
“Lo cho ta?” Vân Xuyên nghiêng đầu, nhãn thần rất kỳ lạ, cười lạnh như kẻ điên, “Hay là lo cho hắn hả?”
“Hắn làm chuyện gì ta căn bản không biết. Hơn nữa ta đối với hắn không có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào…”
“Vậy hắn đối với ngươi thì sao?” Vân Xuyên ép sát gần ta.
“Cũng không có!” Ta dứt khoát nhìn thẳng hắn, sau đó vươn tay đẩy hắn ra, “Ta lo các ngươi sẽ bị người ta chỉ trích bởi vì ta không muốn mình cũng bị gộp lẫn vào đó!” Phát tác giận dữ xong ta đưa tay xoa xoa mi tâm: “Lúc đó ta và hắn đều say, hắn coi ta trở thành nữ nhân thôi.”
“Hắn không có say.”
Ta chau mày một cái, không muốn nói tiếp.
“Bọn ta nổi lên tranh chấp, nếu không phải hắn nói…” Vân Xuyên nói được một nửa, đột nhiên ngưng lại. Thế nhưng không còn hùng hổ gây sự nữa, tuy rằng vẫn không có ý rời giường.
“Nói cái gì?” Trong lòng ta chững lại, luôn cảm thấy dường như để lọt một điều gì đó quan trọng.
“Ta cũng không biết hắn muốn nói gì,” Vân Xuyên âm trầm trả lời, “Bất quá ta cuối cùng cũng sẽ biết thôi.”
Trong lòng ta càng ngày càng bất an hơn nhưng trực giác tốt nhất không nên truy cứu sâu thêm: Đôi khi không tìm hiểu sâu là cách duy nhất ngăn chặn nó phát triển.
Cũng may lần này ta về lại