Từ sau ngày đó, đây là lần đầu tiên ta gặp lại Nguyễn Trúc Thanh, ta dùng giọng điệu xin lỗi nói với hắn: “Ngày đó thật sự là quá thất lễ, còn chưa kịp đa tạ đại nhân đưa ta hồi phủ.”
Nguyễn Trúc Thanh hơi có vẻ ngoài ý muốn hỏi: “Ngươi trở về phủ sao?”
“Hả?” Ta coi như cái gì cũng không biết, “Vừa tỉnh lại đã ở trong nhà ta, còn tưởng là ngài tiễn ta trở về.”
Nguyễn Trúc Thanh không lên tiếng, ta tỉ mỉ quan sát cũng không nhìn ra chút tâm tư nào của hắn, tạm thời an tâm.
Tiếp đó lập tức trở lại vấn đề chính, nói rằng hy vọng có thể đến Đông Cung thỉnh an bệnh Thái Tử.
Nguyễn Trúc Thanh cũng không có nghi ngờ gì, rất nhanh đã đồng ý.
Tiền điện Đông Cung xem như thanh lãng, nghĩ tới mùi huân hương thơm nồng, ta tinh tế ngửi ngửi, là đại thanh diệp hương có tác dụng tĩnh tâm ngưng thần.
Chờ đến được ngoài trắc điện đã ngửi thấy vị thuốc đông y càng ngày càng nặng. Không có Thái Tử truyền gọi chúng ta tạm thời không thể đi vào, chỉ có thể ở đây chờ trước đã.
“Điện hạ còn hơi mệt mỏi. Có điều Hoàng Hậu nương nương ở tại bên này, nghe nói nhị vị đến thăm, nói nhị vị có lòng. Thỉnh cầu nhị vị ở chỗ này chờ một chút, nương nương đang muốn hồi cung, vừa lúc đi cùng luôn.” Đại thái giám bên cạnh Hoàng Hậu mang theo khuôn mặt tươi cười nói.
Hoàng Hậu… tỷ tỷ của Hướng Thu Nhụy.
Bà ta là chỗ dựa lớn nhất của Nam Kha Linh, còn là trợ lực của bệnh Thái Tử. Ta trái lại cũng muốn chiêm ngưỡng bà ta là một mẫu nghi thiên hạ thế nào.
Kỳ thực cũng không trách được Mẫn Quý Phi ở hậu cung một mình độc sủng. Hoàng Hậu từ phía sau vượt lên nhìn tưởng như có lợi, thực ra khí lực không đủ, so với Quý Phi, hành vi cử chỉ đều có vẻ rơi xuống hạ phong.
Hơn nữa Mẫn Quý Phi từ khi vào cung đã bắt đầu tỏa sáng. Trước mặt Thừa Văn Hoàng Hậu lời nói và việc làm đều chuẩn tắc, nhiều năm qua chưa từng buông lỏng. Ngay cả Hoàng đế cũng không thể nói nàng có bất cứ cử chỉ nào mạo phạm đương kim Hoàng Hậu.
“Trước đây Bổn cung chỉ nghe nói Chiêu Hoa Quân và Thất điện hạ vẫn luôn qua lại thân thiết, không ngờ tới quan hệ với Nguyễn đại nhân cũng tốt như vậy.” Giọng nói của Hoàng Hậu có một loại cảm giác như đang cố tỏ vẻ cao cao tại thượng, âm mũi rất nặng, địch ý với ta đều viết cả trên mặt.
Quan hệ giữa Vân Xuyên cùng bệnh Thái Tử tuy chưa đến mức đổ vỡ, nhưng hiện giờ hai người bọn họ bằng mặt không bằng lòng sớm đã không còn thân cận như trước. Như vậy thì cháu ngoại trai của Thừa Văn Hoàng Hậu như ta đây có phải đã trở thành kẻ ly gián gây xích mích hay không? Phải biết rằng bệnh Thái Tử chính là nhi tử của Thừa Văn Hoàng Hậu còn ta lại là cháu ngoại trai của Thừa Văn Hoàng Hậu.
Kỳ thực Hoàng Hậu cũng coi trọng ta quá rồi. Vân Xuyên tuy là có lục đục với bọn họ nhưng hắn đối với bệnh Thái Tử kia vẫn luôn rất dụng tâm. Ta há có thể dễ dàng khiêu khích được?
“Nương nương có lẽ không biết rồi,” ta liếc mắt nhìn Nguyễn Trúc Thanh một cái, cười nói, “Giao tình giữa thần và Nguyễn đại nhân ít nhiều cũng nhờ Thái Tử điện hạ trung gian giới thiệu. Mặc dù quen biết chưa lâu nhưng mới gặp mặt đã thân thiết.”
Ta giả bộ như không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Nguyễn Trúc Thanh phóng tới, còn cả vẻ mặt càng ngày càng nghi hoặc của Hoàng Hậu. Vẫn một bộ mặt mày rạng rỡ ca tụng đức độ của Thái Tử điện hạ biết nhìn người dùng người ra sao, lại làm thế nào có thể khiến hai người bọn ta hiểu được dốc lòng dốc sức cống hiến.
“Thất điện hạ biết được cũng rất cao hứng, nói đây là Thái Tử điện hạ coi trọng tài năng của thần như vậy, nhắc nhở thần nhất định không được cô phụ kỳ vọng của Thái Tử. Còn nói hôm nay tới Thừa Ương điện, ngày mai sẽ trở lại thỉnh an Thái Tử…”
Lời này không thể nghi ngờ đã triệt để tiêu hao hết kiên trì của Hoàng Hậu. Bà ta cương ngạnh cắt đứt lời ta nói: “Không cần! Phiền Chiêu Hoa Quân chuyển ý chỉ của Bổn cung cho Thất điện hạ, Thái Tử gần đây thân thể ngày càng không tốt. Người của Khâm Thiên Giám* nói là tinh tú bất lợi, giờ chỉ ở yên trong Đông Cung thôi. Thỉnh Thất điện hạ để Thái Tử thanh tĩnh một chút!”
*Quan tinh tượng ấy
Ta coi như không nghe ra trong lời nói có gấp gáp, thần sắc nghiêm nghị khó chịu, liền cười híp mắt đáp ứng.
Phượng giá của Hoàng Hậu nương nương vừa mới hồi cung, lại giống như gió cuấn lửa thiêu vội vàng quay trở lại Đông Cung, khi rời đi thì mặt đen như thể muốn đi hỏi tội ai. Ta đứng ở trước cửa Dực Khôn cung còn cười ha ha nhìn theo Phượng giá rời đi.
“Ngươi vừa rồi vì sao lại nói vậy?”
Vừa mới đi một vị sát thần hắc diện, liền đã quên mất ở đây còn có một vị lãnh diện vô thường.
“Ta vừa rồi có nói sai cái gì sao?” Ta chần chờ nói.
“Đến tột cùng thì ngươi muốn làm gì?” Nguyễn Trúc Thanh thu hồi vẻ mặt lạnh tanh, trong mắt lộ ra lo lắng, thấp giọng vội vàng nói, “Mặc kệ ngươi muốn làm gì ta đều phải khuyên ngươi đừng có tiếp tục nữa! Nơi này đã đến bên rìa hồ nước đục, nếu dính vào đối với ngươi không có bất kỳ chỗ nào tốt. Ngươi nghe ta đi! Ta sẽ không hại ngươi!”
Ta sẽ không hại ngươi… Ta đè nén khóe miệng muốn giương lên, cảm giác mình thực sự đã lâu không có được người khác quan tâm như