Thời gian đã vào hạ, đêm hè, mưa gió nổi dậy, sấm chớp rền vang.
Ngụy Sâm từ trên giường kinh sợ ngồi dậy, trên mặt, trên thân thể đều là mồ hôi, trong đầu hỗn hỗn độn độn lại chiếu ra một khuôn mặt người cuối cùng, khuôn mặt dính máu, hai mắt vô thần, khóe miệng lại mang theo nụ cười thản nhiên.
Khuôn mặt này rõ ràng có thể xem là khủng bố, nhưng Ngụy Sâm lại không cảm thấy sợ gì cả, chỉ cảm thấy phía trái tim truyền đến một trận đau nhói, làm cho cả người y không khỏi co rúc, vẫn như cũ không cách nào chống lại cơn đau này.
"Trần Lê! " Ngụy Sâm lẩm bẩm tên của người trong mộng, đau đớn trong lòng lại càng ngày càng kịch liệt, cũng là đau đớn kịch liệt này nói cho Ngụy Sâm, y còn sống, không còn là thân thể lạnh như băng không có một chút ý thức gì trên giường bệnh.
Có lẽ là oán niệm trong lòng y quá mức mãnh liệt, cũng có lẽ là ông trời thương hại cảnh ngộ của y, cho y tỉnh lại lúc năm năm trước, lúc này, y vẫn chưa kết hôn với Trần Lê, với cuộc sống của Trần Lê mà nói, mọi thứ vẫn chưa bắt đầu thay đổi.
Đến lúc nửa đêm, mưa gió rốt cục cũng đã ngừng, Ngụy Sâm lại trằn trọc, cũng không ngủ được nữa, dứt khoát từ trên giường đứng lên, cũng không bật đèn, để cho mình dung nhập trong bóng tối, để cho ký ức năm năm sau vùi dập mình, dù cho bong da tróc thịt, dù cho thương tích đầy mình, y cũng không ngại.
!
Chẳng mấy chốc, đêm tối trôi qua, trời sáng choang, Ngụy Sâm lại một lần nữa ngồi im cả đêm trong đêm tối.
Hôm nay là đoan ngọ, dựa theo truyền thống của Ngụy gia là phải trở về nhà cũ của Ngụy gia qua đoan ngọ, Ngụy Sâm đổi một bộ quần áo, lái xe trở về nhà cũ.
Nhà cũ của Ngụy gia ở ngoại ô Ma Đô, có trăm năm lịch sử, hiện tại ở bên trong chính là chủ trì của Ngụy gia, ông nội của Ngụy Sâm.
Ngụy gia là một đại thế gia của Hoa quốc, gia phả thậm chí có thể truy tố đến Đường triều, sau khi lập quốc có một trận làm cho tất cả Ngụy gia xuất ngoại, đến khi tình thế trong nước bắt đầu chuyển tốt, Ngụy gia lại trở về, đồng thời bắt đầu cải cách xuân phong, thoáng