Động tác trên tay của cụ Ngụy rõ rệt hơn, chữ lúc đầu mây bay nước chảy lưu loát sinh động cũng bị đình trệ, một bộ tác phẩm thư pháp yên lành liền xuất hiện khuyết điểm, ông cụ trực tiếp thu hồi bút, vo tròn giấy Tuyên Thành, tác phẩm nào bị tỳ vết, đương nhiên không cần thiết tồn tại.
Lúc này, cụ Ngụy chỉ ngẩng đầu chống lại đôi mắt lạnh như băng mà Ngụy Sâm hơi lộ ra, nói: "Cháu thực sự nghĩ kỹ rồi? Cho dù Trần Lê là kẻ ngốc cháu cũng bằng lòng kết hôn cùng nó?"
Ngụy Sâm kiên định gật đầu, đôi mắt lạnh như băng vào thời khắc này nhiễm một tia ôn nhu "Cháu nguyện ý kết hôn với cậu ấy, không liên quan tới việc cậu ấy là Trần Lê của Trần gia, chỉ bởi vì cậu ấy là Trần Lê."
Ánh mắt của cụ Ngụy quá sắc bén, lập tức bắt được tia ôn nhu trong mắt Ngụy Sâm, điều này làm cho ông cảm thấy kinh ngạc.
Mấy ngày nay biến hóa của cháu trai ông nhìn trong mắt, dường như là bị cái gì kích thích, thu hồi toàn bộ tình cảm, ánh mắt cũng lạnh như băng khiến người ta nhìn không thấu một tia tâm tình.
Nhưng bây giờ, khi cháu trai nhắc tới Trần Lê, trong mắt lóe lên một tia ôn nhu hình như cũng không phải giả.
Đó là gì mà thay đổi được Ngụy Sâm? Phải biết rằng mấy ngày trước khi Ngụy Sâm nhắc tới hôn sự với Trần Lê vẫn vô cùng kháng cự, thậm chí còn ầm ĩ một trận với ông nội nó là ông.
Cuối cùng cụ Ngụy cũng là cụ Ngụy, cho dù sóng lớn cuộn trào mãnh liệt trong lòng, nhưng nét mặt lại không một chút tâm tình chập chờn, ông tiếp tục mở giấy Tuyên Thành ra, vung bút vẽ tranh, nói: "Cháu có thể nghĩ kỹ là tốt, nếu như là đã bằng lòng kết hôn với Trần Lê, thì sau khi cưới đừng có mà phụ Trần Lê."
"Cháu sẽ đối đãi với em ấy thật tốt." Ngụy Sâm nhắm mắt, che giấu tâm tình mãnh liệt trong đôi mắt, lúc mở miệng lại ăn nói mạnh mẽ.
Đời này, tôi chắc chắn sẽ để Trần Lê lên đầu tim mà cưng chìu, ai cũng đừng hòng tổn thương một tí tới Trần Lê, cho dù là Trần gia cũng không được!
...
Vào buổi tối, người nhà họ Ngụy trời nam biển bắc nhờ tiết đoan ngọ mà tụ với nhau, một đại gia đình náo nhiệt.
Dáng vẻ Ngụy gia trong đại gia tộc như vậy, nhiều người, cũng không cần dựa vào hoà khí đầm ấm, không có mang những mâu thuẫn lên đài đã là hài hoà lớn nhất của Ngụy gia.
Ngụy Sâm từ sau khi ra khỏi thư phòng của cụ Ngụy, cũng không có chui vào đám người, mà là cầm một chén rượu, trên lan can nhìn đài lộ thiên, trầm tư nhìn viễn phương.
Lúc này người nhà họ Ngụy trở về trong đại sảnh cũng đã trò chuyện, thậm chí không hề lo lắng một chút nào, mặc dù Ngụy Sâm đứng xa, những lời này chân chân thiết thiết rơi vào tai Ngụy Sâm.
"Quyết định hôn sự với Trần gia?" Người bên cạnh của một phu nhân làm dáng nháy mắt ra hiệu nói.
"Theo tôi thấy là đã định." Một phu nhân khác nói, vẻ mặt nhìn có chút hả hê, "Thái độ của ông cụ cường ngạnh, cho dù Ngụy