: Dân gian kị tin đồn người chết
Nhận được lệnh của Hoàng đế, quan nội thị liền cao giọng hướng ra ngoài điện hô to: "Truyền, Thứ sử Thái Châu vào điện."
Đinh Thiệu Văn được vài người mặc bố y nâng vào, gương mặt vốn sạch sẽ tuấn tú hiện giờ lại thêm vài vết sẹo, có chút gì đó hoang tàn, tang thương.
Từ khi về triều hắn đã bị cắt chức, chỉ nhận một chức quan nhàn rỗi qua ngày.
Lúc này Triệu Duẫn Hoài đột nhiên bệnh chết, Hoàng đế triệu kiến các đại thần trong triều thương lượng đối sách, Đinh Vị là chấp tướng, đương nhiên sẽ nhận được tin này đầu tiên.
Nếu nói Đinh Thiệu Văn muốn mượn cơ hội lần này diện thánh nhằm đổi lấy sự đồng tình trước mặt văn võ bá quan, vậy có thể nói hiện giờ mục đích của hắn đã đạt được.
Có người im lặng, cũng có người thì thào tỏ vẻ thương tiếc: "Sao lại bị thương nặng thế này, sợ là phải nằm trên giường nửa năm mới khỏi hẳn?"
"Ta nói, Gián đài bên kia thật là quá cứng nhắc, một chút sai lầm nhỏ cũng không chịu buông tha."
"Sai lầm nhỏ?"
"Chủ tướng đưa ra quyết định sai lầm dẫn đến cái chết của mấy chục người, là sai lầm nhỏ sao? Mạng của các ngươi là mạng, mạng của các binh sĩ kia không phải mạng à?"
Cánh chuồn trên mũ khẽ run lên, đuối lý trước đối phương, bọn người vừa rồi còn tỏ vẻ bất bình đành phải ngậm miệng.
"Bệ hạ, thần..."
"Được rồi được rồi, miễn lễ đi!" Cha con Đinh Thiệu Văn là nhân tài mà mấy năm gần đây Hoàng đế dốc lòng bồi dưỡng cùng nâng đỡ, vốn là không muốn phạt hắn, nhưng Gián đài bên kia cắn chặt không tha, hiện giờ nhìn bộ dạng tiều tụy của Đinh Thiệu Văn, Hoàng đế cũng không khỏi sinh ra chút áy náy trong lòng: "Trẫm định đến thăm khanh, nhưng hiện giờ chính vụ bề bộn không thể thoát thân."
"Tội thần, khấu tạ bệ hạ nhớ thương."
"Về phần phò mã của Huệ Ninh công chúa, nói vậy khanh cũng biết.
Hôm đó khanh cũng ở hiện trường, có biết chuyện gì xảy ra?"
Nhắc đến đêm xảy ra sự việc, sắc mặt Đinh Thiệu Văn đột nhiên thay đổi rõ rệt, đôi mắt buồn bã, ân hận nói: "Là thần có tội, để cho mấy chục tướng sĩ vô tội chết thảm, còn hại chết Trương Đô Ngu!"
"Những việc này đều đã ghi rõ trong tấu chương, án cũng đã lập, không thể hoàn toàn trách ngươi.
Hiện giờ ngươi chỉ cần nói cho Trẫm biết việc của phò mã đến tột cùng có phải là như lời đồn ở Đông Kinh.
Nếu phải, thì nói cho rõ ràng, còn nếu không..." Đôi mắt luôn nhân từ của Hoàng đế đột nhiên trở nên sắc bén: "Kẻ nào dám tung tin đồn nhảm vu họa triều đình, làm nhục mặt mũi hoàng thất ta, Trẫm sẽ toàn bộ bắt lại, nghiêm phạt thích đáng, tuyệt không dung túng!"
"Bệ hạ, màng đêm buông xuống tuyết hai bên bờ đột nhiên sạt lở, thuyền không kịp tránh đi bị phá hủy, thủy tặc mới có cơ hội tấn công vào.
Thuyền nứt, lòng quân tan tác, bọn thủy tặc ác ôn thấy người sống liền giết, Quản an tư sự..." Đinh Thiệu Văn hơi nâng đôi mắt thất thần lên, run run nói: "Vì cứu quận chúa Tây Hạ mà bị thủy tặc đẩy xuống Hoàng Hà, Đô Ngu Hầu cũng vì vậy mà chết."
"Như vậy lời đồn ở Đông Kinh kia, rốt cuộc có phải là thật hay không?" Sắc mặt Hoàng đế âm trầm, hạ giọng hỏi.
Hiện giờ trong lòng hắn hối hận một vạn lần, thật không nên hỏi việc này trước mặt triều thần.
"Lời đồn này vốn xuất phát từ quân doanh, mặc dù các binh sĩ tận mắt nhìn thấy, nhưng có lẽ còn có ẩn tình bên trong.
Chúng ta đều không phải phò mã, cũng không biết suy nghĩ thật sự của hắn." Đinh Thiệu Văn nói cơ hồ không khác những lời Vương Đức Dụng nói vừa rồi, vừa không phủ định, cũng không khẳng định hoàn toàn.
Nhưng chính thái độ mập mờ này lại khiến người khác nghi ngờ nhất.
"Nhưng phò mã...!trước đó phò mã đã tư tàng một gánh hát, nói là bởi vì quận chúa Tây Hạ thích xem diễn, các tướng sĩ về triều đều có thể làm chứng."
Đinh Thiệu Văn nói đã thực rõ ràng, cứ việc lời của hắn uyển chuyển, nhưng vẫn khiến các triều thần xì xào bàn tán.
Hoàng đế đen cả mặt già, chỉ muốn nhanh chóng tan triều.
"Việc này còn phải chờ điều tra rõ ràng, đã vậy hậu sự và truy phong cho phò mã chờ điều tra rõ ràng rồi nói, các khanh còn gì muốn tấu?"
Thấy Hoàng đế không có ý định cho Đinh Thiệu Văn lui xuống, Đinh Vị liền tiến lên nói: "Bệ hạ, Chính sự đường có việc muốn tấu." Thái giám đứng dưới đài hơi khom người tiến lên, nhận lấy tấu chương trình cho Triệu Hằng.
Đinh Vị nói tiếp: "Năm nay vẫn chưa tổ chức khoa cử, mà năm sau lại có một số đại thần trong Lại Bộ cáo lão hồi hương, đặc biệt là Xu Mật Viện thiếu rất nhiều nhân sự.
Xu mật đồng thừa chỉ là trung gian giữa quân và thần, đặc biệt quan trọng."
"Thẩm quan viện, đã chọn được người thích hợp nào chưa?"
Viện sự bước ra một bước, tấu: "Bệ hạ, theo thể chế Đại Tống, Nguyên Xu mật thừa chỉ có thể thăng lên, nhưng chuyện này quá gấp..." Viện sự quỳ xuống: "Thẩm quan viện thất trách, xin bệ hạ giáng tội."
Xu mật sử chỉ dưới quyền Tể tướng, mà Xu mật đồng thừa chỉ - chỉ dưới quyền Xu mật sử.
Trưởng quan Xu mật thừa chỉ, có thể quản lý việc thăng chức của các quan viên Xu mật viện bên dưới, chính là quan lớn Tam phẩm.
Phó đồng Thừa chỉ là phó quan của Thừa chỉ, quan hàm Tứ phẩm, thường được đảm nhiệm bởi võ quan.
"Từ khi Tiên đế qua đời, trong triều cũng mất đi một nhóm thần tử, hiện giờ lại thiếu thốn như vậy, chẳng lẽ triều ta không có người tài để dùng sao?" Nhìn bá quan văn võ cả triều im như thóc, tầm mắt Triệu Hằng cuối cùng lại rơi vào người Đinh Thiệu Văn.
"Khải tấu bệ hạ, Huệ Ninh công chúa cầu kiến."
Vừa há mồm muốn nói, Hoàng đế nhìn cục diện rối rắm bên dưới, ngẫm nghĩ lại nói: "Truyền!"
Nữ nhân vốn không được vào triều, nhưng chúng quan viên trầm mặc bên dưới cũng không lấy làm ngạc nhiên vì hành động này của Hoàng đế.
Ở một góc xa long ỷ của Hoàng đế, có quan viên bắt đầu đánh bạo khe khẽ nói nhỏ: "Nữ nhân sao lại được phép vào triều, Quan gia thật sự muốn phá lệ sao?"
"Từ khi Quan gia đăng cơ, những chuyện ngài phá lệ vì Thánh nhân và Huệ Ninh công chúa còn chưa đủ nhiều sao?"
Người bước vào điện đã thay đổi phong cách ăn mặc thường ngày.
Trong cung màu đỏ được xem là quý, nhưng hiện giờ nàng lại mặc một bộ y phục trắng cùng màu với bá tánh bình dân.
Phục sức cung đình đều được quy định nghiêm ngặt, trong đó màu trắng ngoại trừ để tang những lúc khác là không được phép mặc.
Nàng ăn mặc như thế, không khỏi làm người khác suy diễn, cũng làm bọn họ càng thêm khẳng định tin đồn phò mã đã qua đời là sự thật.
"Thần khấu kiến bệ hạ."
"Huệ Ninh là vì phò mã mà đến sao?"
"Phải." Một chữ vô cùng đơn giản, tự tin mười phần, làm các triều thần không thể phân biệt ẩn ý trong đó, là đau lòng hay cái gì khác.
Phu quân đã chết, tất nhiên thê tử sẽ đau lòng, nhưng hiện giờ trong mắt công chúa không có một chút đau lòng nào, hoặc có lẽ là ánh mắt bọn họ vụng về, không thể nhìn thấu bi thương ẩn sâu trong lòng nàng.
Lại nói về Lý Thiếu Hoài, kể từ lần đầu tiên nàng xuất hiện trước công chúng, tin đồn về nàng chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Ở Đại Tống này nam nhân phong lưu cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ, nhưng cố tình Lý Thiếu Hoài lại là con rể thiên gia, lại là phò mã của Huệ Ninh công chúa.
"Nhất định là công chúa tới đây để đòi một giải thích.
Ngươi nói xem đại phò mã kia cũng thật là to gan, có thê tử là Huệ Ninh công chúa, vậy mà còn dám ở bên ngoài làm xằng làm bậy?"
"Suỵt, là do Thị lang chưa nhìn thấy quận chúa Tây Hạ kia thôi, vài ngày trước bệ hạ triệu kiến nàng ở Tập Anh Điện, đừng nói là ta chỉ đứng từ xa nhìn cũng đã thấy tuyệt sắc, nếu được tiếp xúc gần gũi..."
"Mỹ nhân trước mặt, sợ là muốn kiềm chế cũng kiềm chế không được nha!"
Bỏ qua những lời đồn thất thiệt bên ngoài kia, ít nhất hiện giờ Lý Thiếu Hoài đã mất