: Lão Đạo sĩ lại là phò mã
Ban đầu đứng bên ngoài điện là một lão đạo sĩ hạc phát đồng nhan, chờ đến khi nội thị lần nữa ra ngoài truyền vào lại ngạc nhiên phát hiện: "Đây..."
Hồi lâu không thấy động tĩnh, Triệu Uyển Như hỏi: "Ngoài điện xảy ra chuyện gì sao?"
Nội thị nhướng mày, vội vàng chạy vào trong: "Khải tấu bệ hạ, là phò mã!"
Nội thị nói làm cả triều chấn động.
Ngay sau đó một người trẻ tuổi mặc áo choàng màu xanh lá tiến vào.
Mọi người đều cực độ ngạc nhiên, không biết người này, rốt cuộc là quỷ, hay thần.
Ngay cả Hoàng đế cũng không dám tin vào mắt mình, chợt nhìn Trần Nghiêu Tẩu: "Cố nhân của khanh là..."
Lúc này bọn họ mới nhớ tới, phò mã của Huệ Ninh công chúa cũng từng là Đạo sĩ, từng cứu con trai trưởng của Trần Nghiêu Tẩu, có ân với Trần gia.
Sắc mặt Hoàng đế âm u.
Lý Thiếu Hoài bước từng bước trầm ổn đến bên cạnh Triệu Uyển Như, nhìn thấy dung nhan vì thương nhớ mà trở nên tiều tụy của nàng, nhìn thấy thân mình gầy gò của nàng, cũng nhìn thấy những giọt nước mắt khi gặp được người tưởng mất mà tìm lại được của nàng.
Cảm xúc vỡ òa vì được đoàn tụ, trái tim rất lâu không rung động, giờ phút này, dường như đang sôi trào cùng máu huyết.
Nàng đau lòng nhắm mắt lại, xoay người chắp tay nói: "Thần Lý Nhược Quân chậm trễ về triều, kính mong bệ hạ trách phạt!"
Thanh âm chấn động lòng người làm cả triều đình lập tức an tĩnh, Triệu Hằng nâng tay lên.
Các triều thần không rõ nguyên do còn cho rằng công chúa và phò mã thông đồng, ngay cả Triệu Hằng lúc tận mắt nhìn thấy Lý Nhược Quân cũng cho là như thế.
"Khanh..."
"Bệ hạ, thần rơi vào Hoàng Hà bị nước lũ cuốn trôi đến tận phủ Hà Nam, may mà mạng lớn được người cứu giúp, nhưng vì bị thương..." Lý Thiếu Hoài theo bản năng sờ vết thương trên vai.
Người bên cạnh chưa từng rời mắt khỏi nàng, sắc mặt cũng theo lời nói của nàng mà chập chờn thay đổi.
Lý Thiếu Hoài lại nói tiếp: "Nên đã hôn mê mấy ngày, mãi đến nửa tháng trước mới có thể lên đường trở lại Đông Kinh.
Giữa đường lại đột nhiên xảy ra biến cố, vì vậy không thể thông báo cho Tri Châu và các phủ."
Lý Thiếu Hoài trở về, khiến cả triều khiếp sợ, nhưng bọn họ càng tò mò vì sao nàng có thể sống sót.
Ngoại trừ Đinh Thiệu Văn mặt mày u ám.
"Khúc sông đó dòng nước chảy xiết lại có một lớp bùn dày, làm sao hắn có thể sống sót?"
"Ai mà biết, chuyện này vốn là cửu tử nhất sinh."
"Chẳng lẽ là Hoa Sơn lão tổ hiển linh, phù hộ cho đệ tử mình?"
"Cũng có thể."
"Tri Châu Trịnh Châu lại dám khi quân!" Hoàng đế tức giận.
Quan đại thần phụ trách chuyển tấu chương các Châu hoảng sợ, bước lên quỳ xuống: "Bệ hạ, trong tấu chương của Tri Châu viết, trục vớt được một thi thể nam ở một nhánh sông vùng hạ lưu đã thối rửa hoàn toàn, trong báo cáo của ngỗ tác (pháp y) cũng ghi là một nam nhân tuổi xấp xỉ phò mã, ngay cả quần áo cũng là thường phục, nên nhận lầm là phò mã..."
"Được rồi, niệm tình chỉ là vô tâm việc này sẽ không truy cứu, nhưng phải cẩn thận kiểm tra đối chiếu binh sĩ mất tích một lần nữa." Triệu Hằng không nhịn được giữ thể diện.
"Vâng."
Đinh Thiệu Văn trợn mắt, quay đầu nhìn Lý Thiếu Hoài thong dong bước từng bước một đi từ ngoài điện vào, nhìn nàng hoàn hảo vô khuyết mà đứng bên cạnh Triệu Uyển Như, chợt mỉm cười nói: "Phò mã bình an trở về, thật sự đáng mừng."
"Bệ hạ, nếu phò mã đã về, không bằng giáp mặt hỏi thẳng, xem có đúng như lời Thứ sử vừa nói không." Triệu Uyển Như nhìn Đinh Thiệu Văn, lại quay về nhìn Lý Thiếu Hoài, vui sướng đồng thời cũng đặt ra nghi vấn của mình.
Nàng và nữ nhân Tây Hạ kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Áo choàng của nàng, vì sao lại ở trên người nàng ta.
"Khanh là phò mã của trưởng nữ Trẫm, cũng là tấm gương cho bậc trượng phu trong thiên hạ, gần đây thành Đông Kinh có lời đồn khanh và muội muội của Tây Bình Vương dan díu, các vị tướng sĩ và Đinh khanh gia trở về cũng nói tận mắt nhìn thấy, ngươi có nhận không?"
Lý Thiếu Hoài chắp tay, nghiêng người nhìn thoáng qua Đinh Thiệu Văn: "Bệ hạ, đây đều là tin đồn bịa đặt giả dối, thần oan uổng!"
"Chúng tướng sĩ đều tận mắt nhìn thấy, còn có vị quận chúa Tây Hạ kia, chẳng lẽ tận mắt nhìn thấy còn có thể là giả?"
"Bệ hạ, lúc thần đến Tây Hạ đã cùng quận chúa nhất kiến như cố*, hơn nữa dựa theo bối phận, vị hôn phu Triệu Duẫn Hoài của nàng chính là đệ đệ của công chúa, nên ta mới chăm sóc nhiều hơn chút, còn về những lời đồn trong quân doanh kia..." Lý Thiếu Hoài quay đầu lãnh diễm nhìn Đinh Thiệu Văn: "Sợ là có người đã sớm nhìn thần không vừa mắt."
(*Nhất kiến như cố: lần đầu gặp mặt như gặp cố nhân.)
"Ngươi có ý gì?" Đinh Thiệu Văn bình tĩnh nói: "Bệ hạ minh giám, thần tuyệt đối không có ý này."
"Bệ hạ và các vị đại thần ở đây đều biết Thứ sử ái mộ công chúa, mà năm ngoái trên Quỳnh Lâm Yến thần từng đoạt ái làm Thứ sử bất mãn, sau lại vì yêu sinh hận nên mới lầm tin những lời đồn trong quân doanh kia.
Về tình về lý, đều là do thần hoành đao đoạt ái không đúng, không thể trách Thứ sử!"
"Không thể gọi là hoành đao đoạt ái, gả cho phò mã, là ta cam tâm tình nguyện!" Triệu Uyển Như nói tiếp.
Lời thâm tình mang theo dao nhỏ, khiến người giận không thể át: "Ngươi!"
Đã vậy, Hoàng đế cũng không thể bác bỏ mặt mũi nàng: "Đinh khanh gia thân là mệnh quan triều đình, lại không phân biệt đúng sai, tin vào lời nói phiến diện của kẻ khác, thật sự không nên, không nên a!"
Trên triều phu thê hai người cường thế, Đinh Thiệu Văn thất thế, quỳ xuống run run nói: "Thần...!là thần nhất thời hồ đồ!"
"Nếu phò mã đã bình an trở về, sự việc cũng làm sáng tỏ, vậy..."
"Vừa rồi bệ hạ đã hứa, hiện giờ còn tính không?" Cho dù đối mặt với quân phụ, Triệu Uyển Như cũng không nhượng bộ nửa phần.
"Vừa rồi Trẫm nói gì..." Triệu Hằng nghiêng người, nhỏ giọng hỏi Chu Hoài Chính.
"Vừa rồi Thánh thượng đã hứa với công chúa chỉ cần phò mã có thể về, sẽ phong cho chức Đô chỉ huy sứ."
"Bệ hạ không thể!"
"Phò mã xuất thân Tiến Sĩ, là văn nhân.
Điện tiền tư và Hoàng thành tư lại là hai đội hộ vệ bảo vệ an toàn cho toàn bộ Đông Kinh, chức Điện tiền Đô chỉ huy sứ này sao có thể giao cho một người chưa từng mang binh đảm nhiệm."
"Quan viên thăng dời, từ thời Thái Tổ đã có quy định nghiêm ngặt, còn xin bệ hạ hỏi ý Tam tư."
Chỉ trong thời gian ngắn, tin tức phò mã an toàn trở về đã truyền ra khỏi cung.
Lý Thiếu Hoài thăng quan, mà Điện tiền Đô chỉ huy sứ trước kia bị khiển trách lệnh cho ở nhà tịnh dưỡng.
Lần thứ hai, tin đồn về phò mã trong thành Đông Kinh, ít nhất là ở bên ngoài đã sụp đổ.
Tan triều giá trượng thối lui, Chính sự đường và Xu mật viện lưu lại thiên điện nghị sự.
Hoàng đế bận tâm nữ nhi cố ý cho phò mã nghỉ triều mấy ngày.
Ra khỏi Văn Đức Điện, các đại thần không cần trực ban sôi nổi vây quanh phò mã ân cần hỏi han.
Dưới lầu chuông, gió thổi vi vu.
"Ta còn tưởng ngươi thật sự đã..." Lý Địch rưng rưng nhìn hiền đệ: "Sao lại gầy nhiều như thế, chịu khổ rồi."
"Chỉ là uống mấy ngụm nước sông Hoàng Hà mà thôi!" Ôn nhu nói: "Làm ca ca lo lắng, vừa rồi trên điện giúp đỡ, đa tạ."
"Ai, chúng ta là huynh đệ hà tất phải khách khí như vậy.
Nếu ngươi đã trở lại, hôm nào kêu Lục Dương, chúng ta cùng đi uống rượu đi."
"Uống rượu..." Lý Thiếu Hoài liếc nhìn Triệu Uyển Như cách đó không xa, xấu hổ cười cười.
Lý Địch nhìn theo ánh mắt nàng, lập tức hiểu ngầm, cười nói: "Ha ha ha ha, là vi huynh sơ xuất, hiện giờ ngươi đã là phò mã." Lại gần chút, hạ giọng nói: "Chuyện Hoàng Hà lần này Đại lý tự vội vàng kết án, ngay cả Lữ Giản Di muốn giúp ngươi điều tra cũng bị điều chức, việc này hiển nhiên không đơn giản.
Công chúa đối với ngươi là thật lòng, nhưng địa vị càng cao lại càng nguy hiểm, dù sao vẫn nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
Lý Địch đứng yên vỗ vỗ vai nàng: "Đoạt đệ tranh tiên, nhập sĩ vi quyền, phong hầu bái tướng, vi huynh xem trọng ngươi."
"Bái tướng, ta xem trọng huynh trưởng!"
Lý Địch cong môi cười rời đi.
Lý Địch đi rồi Lý Thiếu Hoài liền đuổi theo bước chân Triệu Uyển Như.
Nghe tiếng bước chân phía sau, nàng không nghi ngờ, cũng không quay đầu lại, nói: "Chức Điện tiền Đô chỉ huy sứ kia, vì sao nàng không cần? Mặc dù ba người Đinh, Vương, Tào phản đối, nhưng chỉ cần Thẩm quan viện, Đồng Bình chương sự và Sở quản Chính sự đường đồng ý, nàng sẽ..."
"Chẳng lẽ, Nguyên Trinh không nhớ ta chút nào sao!" Lý Thiếu Hoài đột nhiên dừng bước hỏi.
Nghe tiếng bước chân đằng sau dừng lại, Triệu Uyển Như cũng đứng yên tại chỗ, xoay người lại thấy trong mắt người nọ tràn ngập tang thương, bỗng chốc, trong lòng dâng lên một trận chua xót.
Không đợi nàng nói ra tưởng niệm trong lòng, môi son vừa mở lại bị một tiếng gọi cắt ngang.
"Đồng thừa chỉ!"
Đắng sau Lý Thiếu Hoài, vài tên hầu đang nâng Đinh Thiệu Văn.
Hắn phất phất tay, đám người hầu liền lui sang một bên.
Đinh Thiệu Văn một mình đi về phía Lý Thiếu Hoài, trợn mắt hung hăng nói: "Ngay cả Đại lý tự cũng đã áp vụ án này xuống, hừ, đừng tưởng rằng ta không biết là do ngươi an bài.
Nhưng thật ra ta rất tò mò, rốt cuộc là