: Công danh tuổi 30, bụi và đất
Cấm quân của Tào Lợi Dụng đến Quý Châu trước.
Tháng chín, Tào Khắc Minh dẫn theo một ngàn quân đến hội họp.
Trung tuần tháng chín, thủ lĩnh phản quân Trần Tiến dẫn theo một vạn quân Bắc tiến đánh chặn viện quân.
Trong lều chủ soái.
"Kẻ hèn một vạn quân, không bằng chúng ta trực tiếp đánh qua đi, bắt sống phản tặc, còn có thể cứu Tượng Châu." Thiên hạ thái bình lâu rồi, thiên tử bỏ võ không dùng, được quay lại chiến trường, các tướng quân đều nhiệt huyết sôi trào.
Tào Lợi Dụng nhìn sa bàn, nói thầm trong lòng, Trần Tiến là thủ lĩnh phản quân, nếu có thể bắt sống hắn sẽ lập công đầu.
"Triều đình đã hạ lệnh cho Trương Húc làm Khánh đô vật lộ trấn an sử đến trợ giúp nguyên soái, chúng ta vẫn nên chờ quân địch thâm nhập sau đó cùng Trương trấn an giáp công thì hơn." Mọi việc đều phải thận trọng, hành quân đánh giặc cũng không ngoại lệ, Lý Thiếu Hoài thấy hắn ham công sốt ruột, liền khuyên nhủ nói.
"Sợ cái gì, chúng ta có mấy vạn đại quân, lại có Tào tuần kiểm nắm rõ địa hình." Trong lòng Tào Lợi Dụng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ triều đình không yên tâm một mình hắn nắm giữ ấn soái, nên mới phái Tri châu Trương Húc đến...!là muốn chia phần sao.
"Nguyên soái, mạt tướng cảm thấy lời Lý phó sử nói không phải không có lý.
Trần Tiến chẳng qua là một tên mãng phu, hơn nữa mùa mưa qua đi thời tiết thay đổi thất thường, cấm quân phần nhiều ở hoàng cung, còn kéo dài, chỉ sợ đêm dài lắm mộng." Tào Khắc Minh phân tích lợi và hại.
Đã vậy, Lý Thiếu Hoài cũng không nhiều lời nữa.
"Được rồi, nếu vậy, chúng ta sẽ chờ hắn đến, ai muốn làm tiên phong?"
Thấy Đinh Thiệu Văn muốn mở miệng, Lý Thiếu Hoài giành trước nói: "Đinh phó sử thân kinh bách chiến lai đọc nhiều binh pháp, chi bằng để phó sử xung phong, mạt tướng nguyện theo sau học tập!"
"Ngươi..."
"Được, trận đầu là trận quan trọng nhất, giao cho người khác ta cũng không yên tâm, cứ để Thiệu Văn dẫn quân tiên phong đi."
"Vâng!"
"Thám báo về báo, tối nay Trần Tiến sẽ đóng quân ở ven bờ sông Tiết thuỷ Quỳ Châu, đêm nay chúng ta tập kích, bắt giặc trước bắt vương." Trên sa bàn, vùng này đều được sông núi bao quanh.
"Các vị đều về chuẩn bị đi, căn dặn thuộc hạ mình, đêm nay giao chiến, không được lơi lỏng đề phòng."
"Vâng."
Các tướng sĩ giải tán, Đinh Thiệu Văn đi đến cửa lại quay trở về: "Nguyên soái..."
Tào Lợi Dụng giơ tay: "Hiền chất không cần cảm tạ, phản quân lần này chỉ là một đám ô hợp, đại công bắt Trần Tiến ngươi cần phải nắm chắc, sau này có công huân trên người sẽ dễ phục chức hơn, sẽ được Quan gia tiếp tục trọng dụng."
Những lời Tào Lợi Dụng nói giống như chặn họng Đinh Thiệu Văn, vì thế hắn chắp tay nói: "Đúng vậy."
"Còn có tên Tào Khắc Minh kia, đến Quý Châu cũng không vấn an bổn soái trước." Tào Lợi Dụng trợn mắt: "Hừ, chờ dẹp xong trận phản loạn này, hắn đừng mơ vớt được chỗ tốt gì!"
Tào Khắc Minh dẫn theo một toán bộ binh chạy tới Quý Châu lại trước tiên đến gặp Lý Thiếu Hoài.
Bởi vì đến nơi đã là đêm khuya, sau khi gặp Lý Thiếu Hoài liền về thẳng lều nghỉ ngơi đến rạng sáng ngày hôm sau mới đến gặp chủ soái.
"Vì sao phó sử phải để ta nói đỡ?"
Lý Thiếu Hoài cười lạnh nói: "Nương tử từng nói Tào Lợi Dụng là người ham công tiếc việc, cậy tài khinh người, lần này hắn không ăn chút mệt, là sẽ không chịu nghe lời của ta và ông."
"Làm vậy không phải hy sinh tính mạng của các tướng sĩ một cách vô ích sao?"
Lý Thiếu Hoài nhíu mày: "Binh quyền nằm trong tay chủ soái, tuy ta là giám quân, nhưng tướng ở xa, có thể không nhận quân lệnh.
Chúng ta chỉ có thể bảo đảm đội hình, tận lực giảm bớt thương vong, tuy không thể hoàn toàn tránh khỏi, nhưng ít ra cũng có chút tác dụng."
"Trần Tiến kia thật sự khó đối phó.
Hắn quen thuộc địa hình ở đây, lại cực giỏi dùng thuỷ quân, nơi này lại là vùng sông nước." Tào Khắc Minh lo lắng nói.
"Vậy thì phải xem bản lĩnh của vị phó sử còn lại rồi." Nói xong, lại thở dài một hơi, tự mình lầm bầm: "Đặt mình trong hiểm cảnh, bất đắc dĩ mới lấy ác trị ác."
Lại khom người với Tào Khắc Minh nói: "Hoài vẫn chưa chân chính ra chiến trường, có một số việc còn phải dựa vào Tào tuần kiểm."
Tào Khắc Minh ôm quyền: "Được phó sử coi trọng, Nghiêu Khanh chắc chắn dùng hết toàn lực."
Đại quân vừa tập kết xong chuẩn bị xuất phát, trời đột nhiên đổ mưa phùn.
Đêm trung tuần tháng chín, trăng tròn, mặt sông sáng lạnh.
Lý Thiếu Hoài cầm chặt dây cương sải bước lên ngựa, con ngựa giật mình lui lại mấy bước, thiếu chút nữa quăng nàng xuống dưới.
Đinh Thiệu Văn nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa tiến lên, câu miệng cười, cúi người nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ phò mã mất hết võ công, nên ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi rồi sao?"
Nghe được lời này thân mình chấn động, ngã xuống từ trên lưng ngựa, lại cố hết sức bò lên, trừng mắt nói: "Thì ra thật sự là ngươi?"
"A?" Đinh Thiệu Văn giả vờ sợ hãi: "Sao phò mã lại rớt xuống ngựa thế?"
Lại xoay người răn dạy các tướng lãnh xung quanh: "Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, không biết thân mình phò mã kiều quý, không cưỡi được ngựa hoang sao?" Thanh âm không lớn, nhưng người xung quanh đều nghe được rõ ràng.
Rước lấy một trận cười vang.
Đinh Thiệu Văn lại hạ giọng nói: "Đừng giả ngu với ta.
Ta thành ra thế này, tất cả đều là nhờ ngươi ban tặng."
Dưới ánh lửa, phò mã bị ngã ngựa chật vật, trong quân bàn tán xôn xao.
"Phò mã này được không đó?"
"Ta thấy hắn không được."
"Nhìn thân hình gầy gò của hắn đi, ra chiến trường chỉ sợ kéo chân sau, không biết Quan gia nghĩ thế nào nữa?"
"Đúng vậy, sao lại so sánh hắn với Điện soái được chứ."
"Suỵt, hiện giờ đã không phải Điện soái."
"Chờ lần này lập công đầu trở về, không chừng lại làm!"
"Câm miệng hết cho ta!" Tiểu đoàn trưởng bộ binh quát: "Sắp đánh giặc đến nơi rồi, đao kiếm không có mắt.
Tất cả lên tinh thần hết cho ta, chỉ được tiến tới, không được lùi về sau!"
Mặc dù tiểu đoàn trưởng đang nói, nhưng một số người vẫn tiếp tục nói nhỏ: "Tây Nam này thật là hẻo lánh nha, hơn nữa đều là bọn người man rợ, sợ là đao kiếm cũng không biết cầm thế nào."
"Các ngươi sợ chết không?"
"Đương nhiên sợ rồi.
Quan gia có nhiều người bảo vệ như vậy mà còn sợ chết, nói gì chúng ta.
Hơn nữa chúng ta cũng chưa đánh giặc bao giờ.
Còn tưởng là ngưng chiến với người Liêu sẽ không có chiến tranh nữa, trong quân đội được bao cơm, còn có thể đi đây đi đó học hỏi, ai ngờ phía Nam đột nhiên tạo phản, ta còn chưa cưới vợ nữa, thật là xui xẻo!"
Lực lượng cấm quân của Đại Tống được chia làm hai, một nửa bố trí ở kinh thành, một nửa phân bố về các Châu, số lượng gần bằng nhau, định kỳ thai đổi vị trí.
Sau trận Thiền Uyên thương vong nhiều vô số, hiện giờ cấm quân chiêu mộ không ít tân binh.
Phía bên kia, doanh trại lâm thời của phản quân đã bắt đầu nổi lửa.
Một cơn mưa phùn đột nhiên rơi xuống dập tắt đống lửa, hơi khói bốc lên nghi ngút giữa trời đêm hun hút.
"Phản quân đã tắt lửa, ngoại trừ quân tuần tra và quân canh gác, những người khác có lẽ đã nghỉ ngơi, tất cả như thường." Nước mưa đánh vào người tên thám báo, làm vạt hắn áo ướt sủng.
Trên người hắn mặc áo rơm, mặt mày dính bùn, không rõ dung mạo.
"Tốt, Đinh phó sử dẫn quân tấn công từ chính diện, ta đích thân dẫn kỵ binh tấn công từ cánh trái.
Vương phó tướng dẫn theo một nửa kỵ binh tấn công từ cánh phải.
Hiện giờ đang là mùa mưa, nước sông dâng cao, mực nước khó dò, nhân cơ hội này chúng ta một lưới bắt hết bọn chúng."
"Tuân lệnh!"
Lý Thiếu Hoài cưỡi ngựa, mắt nhìn chằm chằm tên thám báo kia, nhưng nàng còn chưa kịp nói ra nghi ngờ trong lòng, Tào Lợi Dụng đã vội vàng tuyên bố hiệu lệnh.
"Phò mã, cần phải theo sát.
Chốc lát lên chiến trường đao kiếm không có mắt, rời khỏi tầm mắt ta, ta không bảo vệ được ngươi, ngươi xảy ra chuyện gì Thánh nhân lại trách tội ta." Đinh Thiệu Văn quay đầu miệt thị nàng một câu.
Lý Thiếu Hoài đuổi kịp hắn: "Ngươi không cảm thấy tên thám báo kia rất kỳ lạ sao? Ta ở Xu Mật Viện quản lý việc thăng dời của quan viên, trong danh sách nhìn thấy tên của quân sư phản quân, Lư Thành Quân từng giữ chức quan trọng trong Xu Mật Viện, cực kỳ quen thuộc