: Chu Công di huấn tứ hải triều
Đây là đêm giao thừa đầu tiên Triệu Tĩnh Xu ở cấm cung kể từ khi nàng có ký ức tới nay.
Trong cung náo nhiệt, lòng nàng lại lạnh.
"Chuyện bất công trên đời này rất nhiều, Chiết Tứ cũng đã chịu báo ứng hắn nên có." Đây là Đỗ thị nói với nàng.
Chiết Tứ chết, hơn phân nửa là đại nội ngầm đồng ý.
Triệu Tĩnh Xu ngồi trên hành lang dài ở Khâm Minh Điện, vào cấm cung, kết cục này nàng đã sớm đoán được.
"Có cách nào, để ta thoát khỏi đây?"
Ngàn Ngưng cũng chạnh lòng thay chủ tử: "Cô nương cảm thấy hoàng cung không tốt sao?"
"Lồng sắt thôi!"
Ngàn Ngưng bằng tuổi nàng, nhưng từ nhỏ đã ở trong cung, mười tuổi đã đến Khâm Minh Điện làm việc, biết cấm cung này sóng gió rất nhiều.
Nữ tử hậu cung được mất, toàn bằng một ý niệm của quân vương.
Rừng trúc trong Khôn Ninh Điện treo một vầng trăng khuyết.
Hai ba cành mai hồng in bóng lên nền gạch xanh, trải dài mờ ảo.
Những đốt trúc thon dài làm nổi bật ánh trăng lạnh lùng, phân không rõ là ánh trăng mênh mông từ trên trời chiếu xuống, hay là ánh đèn chiết xạ từ hành lang.
Triệu Uyển Như ngồi một mình trên ghế đá trong rừng trúc, tựa đầu vào một bên, thất thần nhìn vầng trăng khuyết treo trên bầu trời đêm.
Trăng sáng sao thưa, đêm nay không có sao, nhưng lại thấy một dãy ngân hà lấp lánh tinh quang cuồn cuộn trong mắt nàng.
Trong đêm giao thừa này, các bá tánh và quan viên bình thường đều sẽ cùng người nhà vây quanh bếp lò, cùng nhau đoàn viên, cùng nhau đón giao thừa, chờ đợi thời khắc giao mùa của năm mới.
Cấm cung lại khác, sau đêm nay là ngày mồng một tháng giêng âm lịch.
Mùng một tháng giêng năm nay là Lễ Đại Triều.
Lễ Đại Triều có nguồn gốc từ Tiền Tần, kéo dài đến nay.
Đại Tống dùng nhân hiếu trị quốc, vào mỗi dịp trọng đại như tang sự, hiến tế, hoàng tử công chúa cưới gả đều sẽ bãi triều.
Từ vài ngày trước, Điện Trung Tỉnh cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho Lễ Đại Triều.
Đại sứ khắp các Châu, Quận đã lục tục lên đường đến Đông Kinh.
Chỉ trong vài ngày, giá phòng trọ ở kinh thành đã liên tục tăng cao.
Trước Lễ Đại Triều vài ngày, sứ thần các nước cũng lần lượt đến Đông Kinh, do Hồng Lư Tự phụ trách đón tiếp.
Đông Kinh cũng đã sắp xếp dịch quán tiếp đãi, đặc biệt là những quốc gia có chung đường biên giới.
Đô Đình Dịch đón tiếp sứ thần nhà Liêu, Đô Đình Tây Dịch đón tiếp sứ thần Tây Hạ, Đồng Văn Quán ở ngõ An Châu đón tiếp sứ thần Cao Lệ, Lễ Tân Viện đón tiếp sứ thần Hồi Hột và Điền Quốc.
Ngoài ra còn có hai toà dịch quán là Ban Kinh Quán và Chiêm Vân Dịch phụ trách đón tiếp sứ thần đến từ các quốc gia khác.
Trong dịch quán đều có phiên dịch viên, cùng với thái y được phái ra từ Hàn lâm y quan viện.
Quan viên của Thái Sử Cục như thường lệ đứng trên lầu gõ chuông ra hiệu.
- Cheng -
"Giờ Tý đến!"
Hôm nay gió đã có phần dịu đi, làm đêm giao thừa bớt phần lạnh giá hơn trước.
Nàng ngồi một mình trên ghế đá bao lâu các nàng không biết, rượu trên bàn từ nóng thành lạnh chưa từng chạm qua.
Lúc này, mọi người đều đã đến Tập Anh Điện, làm cho trắc điện của Khôn Ninh Điện cực kỳ vắng lặng.
Một cơn gió thổi qua, cành mai hồng nhô ra trên tường nhẹ nhàng lắc lư vài cái, cánh hoa theo gió bay đến trước mặt nàng.
Triệu Uyển Như nhìn bức tường đỏ được dựng trên nền đất bằng phẳng, cao hơn cả người dựng.
Bức tường này, ngăn cách quá nhiều, nàng không vượt qua được, mà người khác cũng không thể vào.
Màu đỏ trong mắt chậm rãi dời đi, thay vào đó là vầng minh nguyệt toả sáng trên cao.
Đây là thứ duy nhất mà trong hay ngoài bức tường này đều có thể nhìn thấy.
- Cheng cheng -
- Bang - bang - bang - Dưới ánh trăng, trong cung bắt đầu vang lên tiếng bắn pháo hoa, bùm một tiếng nổ tung giữa màn đêm đặc quánh.
"Giữa giờ Tý!" Nháy mắt, trong cung ngoài cung vang lên tiếng hô ầm ĩ.
Toàn bộ thành Đông Kinh bị bao phủ bởi tiếng pháo hoa và tiếng hò reo khắp chốn.
Triệu Uyển Như lẳng lặng đứng dưới ánh trăng, dãy ngân hà trong mắt nàng lấp lánh, bên khoé môi tựa hồ xuất hiện hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
"Năm mới vui vẻ." Trong đêm, đồng thời vang lên hai tiếng chúc.
Ngoài cửa sổ lại có tiếng nổ vang.
Dưới ánh nến lập loè, đôi mắt phản chiếu vệt pháo hoa bay lên bầu trời, tựa một ngôi sao băng, sau khi nổ tung biến thành rất nhiều ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Ánh sáng trộm tiến vào mắt nàng, tất cả tan đi chỉ còn lại một vầng minh nguyệt: "Muốn gặp nàng nhưng không thể, may mà chúng ta còn có thể cùng nhau ngắm trăng."
Gió từ cấm cung men theo bờ sông Kim Thuỷ, thổi đến tận ngoại ô thành Kinh Giao, vén lên cành mai hồng trong viện.
Rạng sáng ngày hôm sau, mồng một tháng giêng năm mới, phủ Khai Phong hạ lệnh khai quan phác ba ngày, trong ba ngày này muốn bài bạc thế nào cũng được, cho dù ngươi có bài bạc đến tán gia bại sản quan phủ cũng sẽ không quan tâm.
Khắp phố phường đều có tiếng la hét mời người vào đánh bạc.
Các thớt bạc đều không có quy định quá nghiêm ngặt, nhỏ như đồ ăn, dụng cụ đến lớn như khế ước, bất động sản đều có.
Vũ trường, ca quán cũng tranh thủ khai trương trong ba ngày này, mở cửa cả ngày lẫn đêm, tiết mục nối liền không dứt, cho quan khách tận tình xem diễn.
Vào đêm, nữ quyến trong các gia đình phú quý cũng sẽ ra ngoài xem quan phác.
Ngoài cung náo nhiệt, trong cung lại càng xa hoa.
Lễ Đại Triều ngày thứ nhất là Triều Hạ.
Hoàng đế mặc triều phục ngồi trên Quốc Khánh Điện.
Trong điện là xe ngựa và cấm quân đứng thành hàng, bốn góc là bốn vị tướng cao lớn oai phong đứng trấn.
Bá quan văn võ hai bên cũng mặc triều phục.
Lễ Đại Triều được xem là một trong những ngày hội đặc biệt, cho thấy Đại Tống cực kỳ coi trọng văn nhân.
Lý Địch là Giải Nguyên Bộc Châu, đã có tư cách tham gia Lễ Đại Triều năm nay.
Đầu đội mũ hai cánh, mặc áo bào trắng viền xanh đứng cạnh các cử tử khác.
Chu Hoài Chính đứng dưới ngai vàng của Hoàng đế, bên dưới còn có vài sử quan hầu cận.
Trăm quan ngồi vào vị trí, Lễ Đại Triều không giống các yến tiệc bình thường khác, sau một hồi im ắng đột nhiên một trận ồ lên.
Người tới mang theo khí thế quân lâm, làm bọn họ khiếp sợ, nhưng không ngạc nhiên.
"Mau xem, Huệ Ninh công chúa đến!"
Triều Hạ khác với Thượng Thọ, Triều Hạ tiếp kiến sứ thần các quốc gia, tuyên đọc cống lễ, Thượng Thọ là lúc mở tiệc, các đại thần có thể đưa người thân theo cùng.
Triệu Uyển Như khoác cung trang đỏ uy nghiêm tiến vào, đi đến trước mặt một đám sĩ tử áo trắng thì dừng lại, nhìn Lý Địch đứng ở hàng đầu đang trợn mắt há mồm, khẽ cười nói: "Lý Giải Nguyên!"
"Ngươi, ngươi!" Lý Địch suýt chút nữa đã giơ tay ra chỉ vào người Triệu Uyển Như, may mà người bên cạnh kéo hắn một cái, hắn mới kịp phản ứng lại, vội vàng khép tay áo khẽ cúi đầu bắt chước những người xung quanh.
Lý Địch nhịn không được hơi nâng ống tay áo lên, trong mắt tràn đầy phức tạp cũng như tâm trạng hiện giờ của hắn.
Hắn ngạc nhiên tột độ nói thầm trong lòng: Huệ Ninh công chúa, sao nàng có thể là Huệ Ninh công chúa, không phải nói là tiểu nương nhà Hứa Quốc Công sao? Hay là Thiếu Hoài biết nhưng không dám nói?
Hậu cung nhúng tay triều chính, Huệ Ninh công chúa lung lạc thế gia quyền thần trong triều, Hoàng đế lại cực kỳ sủng ái nàng.
Nhưng Huệ Ninh công chúa người người tôn kính sao có thể coi trọng một Đạo sĩ không quyền không thế như Lý Thiếu Hoài.
"Đạo sĩ..." Lý Địch ngẩn người: "Chẳng trách Lễ Bộ cho phép Đạo sĩ tham gia khảo thí, ta còn tưởng rằng tên đầu gỗ kia thông suốt, hoá ra là..." Buông tay áo xuống, Lý Địch nhìn theo bóng Huệ Ninh công chúa đi xa.
"Ra là Lý Thiếu Hoài ngươi, bị ta nói trúng!"
Triệu Uyển Như đi qua, bá quan văn võ đều ngạc nhiên cảm thán.
Lại thêm một năm nữa, tuổi tác càng lớn, Huệ Ninh công chúa đã trút bỏ tính trẻ con, dáng vẻ thướt tha yêu kiều, trong lúc bước đi, phong thái uy nghiêm toả ra bốn phía.
"Bệ hạ." Triệu Uyển Như chắp tay áo hành lễ.
Gương mặt căng chặt nghiêm túc của Hoàng đế lộ ra nụ cười nhẹ, vẫy tay với người hầu bên cạnh.
Rõ ràng, Triệu Uyển Như đến đây là do tính toán của Hoàng đế.
Hành động lần này không khỏi khiến các đại thần trong triều suy đoán.
Hoàng đế yêu thích Huệ Ninh công chúa thậm chí vượt qua cả Lục hoàng tử Thọ Xuân Vương.
Bên cạnh Lý Địch đều là các Giải Nguyên trong vòng mười năm đến từ khắp các Châu, Lộ, là những người có khả năng thi đậu vào triều làm quan nhất.
Các Cử Nhân háo hức kiển chân nhìn Huệ Ninh công chúa đang ngồi dưới Kim Minh Đài, nhàn thục điển nhã, đẹp đến làm người kinh diễm.
Giải Nguyên là người đứng đầu trong kỳ Thi Giải ở các Châu, rất được các Tri Châu, Thứ Sử, Phủ Doãn,...!coi trọng và tiếp đãi.
Sau khi lấy được công danh, phú hào và các thế gia ở địa phương sẽ thi nhau mượn sức.
Nếu dung mạo nhân phẩm không tồi, có lẽ sẽ gả các tiểu nương tử chưa xuất giá trong nhà cho bọn họ, bởi vậy bọn họ có thể nhìn thấy rất nhiều nữ tử thế gia.
Nhưng thế gia dù hiển hách thế nào, cũng không thể so với triều đình.
Dân gian đồn, trong cung đẹp nhất là Tam công chúa, bọn họ vẫn chưa được gặp, chỉ nói cái trước mắt, dung mạo của Huệ Ninh công chúa vừa nhìn đã biết vượt xa các nữ tử thế gia, khí chất này chỉ có hoàng tộc mới có thể dưỡng ra.
Xét về quan trường, công