"Ngươi nói thật cho Trẫm biết, quyển sách lần trước của Hi Di tiên sinh có phải là ngươi lấy từ chỗ Lý Nhược Quân.
Các ngươi lúc đó..." Triệu Hằng dừng lại, giương mắt hỏi: "Các ngươi là từ khi nào?"
"Là lúc ở Giang Nam..."
Triệu Hằng nhíu mày hỏi: "Nói vậy là đã hơn một năm?"
Triệu Uyển Như gật đầu.
Triệu Hằng đứng lên rời khỏi chỗ ngồi: "Mẫu thân ngươi tất nhiên là không đồng ý."
"Đúng vậy."
Triệu Uyển Như gật đầu dứt khoát làm vua một nước như hắn có chút khó khăn.
"Luận nhân phẩm tướng mạo tài học, Lý Nhược Quân quả thật không tồi, nhưng dù sao xuất thân cũng kém một chút, ngươi không sợ bản thân thiệt thòi sao?"
Triệu Uyển Như liếc qua nhẹ nhàng cười nói: "Con gái có thiệt thòi hay không, tất cả đều là do cha ngài."
"Xem biểu hiện của hắn đi." Triệu Hằng không có tức giận, thứ nhất là bởi vì cực kỳ sủng ái trưởng nữ của mình, thứ hai là tài hoa và tướng mạo của Lý Nhược Quân hắn đều có thể nhìn trong mắt.
Từ khi nhậm chức tới nay, Chiêu Văn Quán và Sử Quán là hai nơi nàng đến nhiều nhất.
Tàng thư trong cung nhiều vô số khiến nàng rất hài lòng với chức quan mình xin được.
Ngoài việc quản lý thư tịch, hiệu đính và chỉnh sửa sách mới, thời gian rảnh rỗi tương đối nhiều.
Đối với một người thích học mà nói, có rất nhiều điều để nàng suy ngẫm.
Hoàng đế chỉ cho kỳ hạn một năm, thân là Trạng Nguyên, Lý Địch đã nhậm chức Tương Tác Giam, nàng là Bảng Nhãn sao có thể vượt qua hắn.
Bí thư lang lệ thuộc Bí thư Tỉnh, là nơi có cơ hội tiến vào Hàn Lâm nhất.
Vào Hàn Lâm Viện là nàng có thể bước một bước gần hơn với triều đình.
Nàng muốn đấu với Đinh Thiệu Văn vốn đã ở địa vị cao, nói dễ hơn làm.
Vào làm quan rồi Lý Thiếu Hoài mới biết, phó giám khảo trường thi trong kỳ thi Tỉnh của nàng chính là con trai Binh Bộ Thị lang Vương Khâm Nhược.
Sau khi biết Lý Thiếu Hoài cập đệ Tiến Sĩ, Vương Từ Ích lại càng ngưỡng mộ nàng hơn.
Hắn dựa vào ân ấm của phụ thân mới có thể nhập sĩ, được phong làm Hữu Gián Nghị đại phu.
Tuy chỉ là nhờ lộc được quan, nhưng cấp bậc cao hơn Lý Thiếu Hoài nhiều, lại thường xuyên khiêm tốn đến Sử Quán nhờ nàng chỉ giáo.
"Chỉ hận không thể sớm quen biết Lý huynh." Vương Từ Ích thân thiết gọi Lý Thiếu Hoài, phảng phất đã quên mất việc phụ thân mình là đầu xỏ xa lánh lão sư Lý Thiếu Hoài.
Lý Thiếu Hoài cũng không phải người so đo, Vương Từ Ích và Vương Khâm Nhược là hai người khác nhau, hắn cũng không phải hạng người gian trá.
"Hàn Lâm Viện có việc, ta đi trước, ngày khác lại đến thỉnh giáo Lý huynh." Vương Từ Ích ôm quyền rời khỏi nội các.
Sử Quán nằm ở nơi sâu nhất các quán, cũng là nơi yên lặng nhất, ngoại trừ quan viên làm nhiệm vụ, rất ít người lui tới.
"Công..." Vương Từ Ích trợn tròn mắt, cuộn giấy trong tay giật mình rơi xuống đất.
"Từ Ích?" Thanh âm hơi mang nghi vấn truyền ra từ bên trong.
Triệu Uyển Như giơ tay đặt lên môi.
Vì thế Vương Từ Ích quay đầu lại đáp: "Không có việc gì, là cuộn giấy bị rơi."
Ngày xuân ánh nắng ấm áp sau giờ Ngọ chiếu vào Tàng Thư Quán, rèm che treo trên xà nhà theo gió nhẹ nhàng lay động.
Quyển sách vừa được đặt lại lên kệ, tay nàng và thư cùng đứng yên.
Nữ tử bước đi nhẹ nhàng, theo nàng cùng đến còn có hương hoa mai nhàn nhạt quẩn quanh.
Ngón tay với những khớp xương rõ ràng khẽ run lên, sau đó nhẹ nhàng đẩy sách vào nằm ngang với các quyển khác trên kệ.
Lý Thiếu Hoài xoay người, tròng mắt khẽ động, nhúc nhích yết hầu, ống tay áo Công phục màu xanh lá chắp lại: "Vi thần, tham kiến công chúa."
Đối mặt với người cao gầy khiêm cung trước mắt, Triệu Uyển Như chỉ thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nghẹn ngào nói: "Lúc không có người ngoài, A Hoài cũng câu nệ như vậy sao?"
Lý Thiếu Hoài thả tay xuống, thở dài một hơi, đổi giọng lo lắng hỏi: "Ngày đó vì sao nàng không cho ta so tài với hắn.
Tuy hắn kinh nghiệm sa trường dày dặn, nhưng ta chưa chắc bại bởi hắn, ta cũng có thể vì nàng thắng trận này..."
Triệu Uyển Như nghe nàng nghiêm túc nói ra một hơi, bỗng nhiên che miệng cười to: "A Hoài!"
Lý Thiếu Hoài dừng lại chăm chú nhìn nàng.
Trong mắt nàng có tia sáng nhỏ vụn: "Đã vội vàng muốn cưới ta như vậy sao?"
Lý Thiếu Hoài đã hiện rõ nôn nóng trên mặt, vậy mà lúc này Triệu Uyển Như lại mở miệng cười to, còn là loại cười phát ra từ nội tâm, ngay cả phấn vừa dặm vào giữa hai đầu mày cũng bị nàng cười đến sắp rơi ra.
Nụ cười ngậm gió xuân này khiến người đối diện không khỏi nhìn thẳng hai mắt, một tay chưa chạm vào sách cầm lấy bàn tay đang che bên miệng của nàng.
Chợt, Lý Thiếu Hoài dùng sức kéo nàng về phía mình, để áo hồng cùng áo đỏ đè ép lên nhau, quấn quýt cùng nhau, để môi đỏ mọng đè lên đôi môi mỏng của nàng.
Hôm nay là phiên trực của nàng, làm Mật Thư Lang nhiều ngày qua, nàng biết lúc này sẽ không có người tới đây.
Tương tư tận xương, hơn nữa người trước mắt cười đến tùy hứng, làm Lý Thiếu Hoài lớn mật vài phần.
Triệu Uyển Như lại bất ngờ, đây là cấm địa trong Tàng Thư Các, là nơi cho người đọc sách, vậy mà người này dám vô lễ với nàng như vậy.
Không chống cự chính là tiếp thu.
Đáy lòng nói với nàng, nhẫn nại lâu lắm, phóng túng một chút cũng không quan trọng.
Nàng không muốn mất đi, vì thế đem lời ma ma đã dạy toàn bộ vứt ra sau đầu.
Ý còn chưa loạn, tình đã lạc khi cửa vừa mở ra.
Lý Thiếu Hoài tiêu sái bước khỏi cửa, khoé miệng cong lên một nụ cười đắc ý, cầm lấy một quyển sách đi vòng đến trước mặt nàng, đi được vài bước chợt quay đầu lại: "Muốn, không có lúc nào là không muốn."
Ôn tồn chưa đủ, người đã vội rời đi.
Trong lòng Triệu Uyển Như hiện giờ chỉ có một suy nghĩ, người này thật là đủ hư!
Nghe được câu trả lời của nàng, Triệu Uyển Như cứng đờ tại chỗ, không khỏi nở nụ cười lần nữa, chợt xoay người đến gần nàng: "Cấm cung là nơi đầm rồng hang hổ, Đinh Thiệu Văn âm hiểm xảo trá.
Ta không thích hắn, không muốn hắn có bất kỳ tiếp xúc nào với nàng, càng không muốn hắn chạm vào nàng, dù là thi đấu cũng không được."
Bởi vì không muốn cưới Trưởng công chúa, Đinh Thiệu Văn tính kế làm Lý Tuân Úc trong kỳ thi lần này được Hoàng đế đặc biệt coi trọng, sau đó trăm quan lại đồng loạt dâng tấu, vì thế Lý Tuân Úc hiển nhiên được chọn làm phò mã của Trưởng công chúa, nhậm một chức quan không thực quyền, không chỉ làm suy yếu quyền lực của Lý gia, mà còn làm Triệu Uyển Như tổn thất một quân cờ.
Quyển sách cuối cùng trên tay được đặt lại vị trí cũ, nàng xoay người đối diện Triệu Uyển Như.
Từ kỳ thi Tỉnh đến thi Đình, lại vào triều làm quan, từng bước đi tới, nàng đã nhìn rõ thế gia tranh giành, đảng phái đấu đá nhau.
Đến gần một bước cúi đầu nhìn nàng, khẽ hỏi: "Mệt sao?"
Không gì có thể sánh bằng ánh mắt ôn nhu cùng giọng điệu quan tâm của người mình yêu.
Chỉ một ánh mắt, một câu nói của nàngđã có thể dễ dàng phá tan phòng tuyến kiên cố trong lòng Triệu Uyển Như, đằng sau phòng tuyến ấy là vô vàn chua xót cùng uất ức.
Lý Thiếu Hoài giang tay, ôm chặt lấy người nhào vào lòng mình.
Trên Quỳnh Lâm Yến cẩn thận kiềm chế dục vọng trong lòng, nhiều ngày không gặp nhưng lý trí vẫn chiếm thượng phong.
Sau Quỳnh Lâm Yến công việc bộn bề áp xuống, Sĩ Tử nhậm chức rất nhiều quy trình cần thực hiện, tiếp theo là đại hôn của Trưởng công chúa, mãi đến ngày hôm nay các nàng mới có cơ hội gặp nhau.
Người trong lòng không đáp lời, chỉ thoáng dùng sức đẩy nàng về phía sau.
Lý Thiếu Hoài thuận