(*Tên chương này trích trong câu thơ nổi tiếng của Lý Mạc Sầu: "Hỏi thế gian tình là gì, mà đôi lứa hẹn thề sống chết có nhau.
Nguyên văn 问世间情为何物,直教人生死相许)
Lôi Duẫn đưa Lý Thiếu Hoài vào Khôn Ninh Điện, vừa bước vào sân đã nghe thấy tiếng trẻ con đùa giỡn.
Một đứa bé vài tuổi đang chơi đuổi bắt trong sân đột nhiên đụng trúng Lý Thiếu Hoài.
Lý Thiếu Hoài ngồi xổm xuống, bế đứa bé mặc đồ đỏ son kia lên.
Bàn tay nhỏ múp míp xoa lên mặt Lý Thiếu Hoài, chợt bắt lấy cánh chuồng trên mũ nàng kéo xuống.
Đứa bé trong lòng thích thú nở nụ cười, một chút cũng không sợ người lạ.
"Quận vương..."
Phía sau một đám thái giám, người hầu hớt hải đuổi theo, dừng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lý Thiếu Hoài buông đứa bé xuống, ngờ đâu hắn lại không muốn, ôm chân Lý Thiếu Hoài không chịu đi.
Ngay cả đứa bé mới mấy tuổi cũng thích người xinh đẹp, Lôi Duẫn cười híp mắt: "Lý Bí Lang, đây là Lục hoàng tử Thọ Xuân quận vương, em ruột của Huệ Ninh công chúa, có lẽ là thấy ngài thân thiết."
Bên trái Khôn Ninh Điện là điện của Thục phi Dương thị, xuyên qua khe hở cành cây, dưới ánh mặt trời một nữ tử lười biếng tựa vào hàng rào quan sát đám người đang tụ tập trong sân đối diện.
"Thiếu niên kia là ai?"
"Là Bảng Nhãn trong kỳ thi Đình năm nay, Lý Nhược Quân."
"Tên này rất quen tai."
"Thục phi nương tử có điều không biết, Lý Nhược Quân này vốn là Đạo sĩ, đệ tử của Thái Thanh chân nhân, lại vì trị hết tật mắt của con trai Trần tướng công mà nổi tiếng khắp thành Đông Kinh."
Ánh mắt Dương thị đột nhiên cực nóng: "Khó trách Huệ Ninh lại thích hắn đến vậy."
Các cung nhân phải mất một phen sức lực mới dỗ được đứa bé kia đi, Lý Thiếu Hoài sửa sang lại quần áo tiến vào điện gặp Hoàng Hậu.
Bên ngoài đại sảnh Khôn Ninh Điện có một chiếc lư hương cao nửa người được đặt ở giữa.
Ngày xuân lạnh giá, hương thơm lượn lờ.
"Thần Lý Nhược Quân, tham kiến Thánh nhân." Theo quy chế Đại Tống, trường hợp không quan trọng người có công danh gặp Đế Hậu không cần hành lễ quỳ.
Lý Thiếu Hoài chắp tay khom người, ống tay áo màu xanh lá che lại gương mặt nàng.
Lưu Nga ngồi ngay ngắn trên chủ vị, dùng khí thế của mẫu nghi thiên hạ uy nghiêm nói: "Ngẩng đầu lên."
Khác với hình tượng Đạo sĩ để tóc dài, tóc mai xoã xuống ngực trước đây, quan phục hình thức đơn giản, chú trọng sạch sẽ ngăn nắp, phù hợp niệm quần áo chính tề thì tác phong mới chỉnh tề.
Lý Thiếu Hoài ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt người ngồi trên khẽ nhúc nhích.
Tuy mặc quan phục, Lưu Nga vẫn có thể cảm nhận được khí chất tiên phong đạo cốt của người này, hằn sâu trong mắt.
Thật là một thiếu niên xinh đẹp sạch sẽ, khiến người nhìn cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
"Xác thật là một thiếu niên ngọc thụ lâm phong, cập đệ Tiến Sĩ cưới nữ nhi tôn thất cũng không quá đáng, chỉ là..." Cảnh đẹp ý vui trong mắt suy cho cùng cũng không thẳng nổi toan tính trong lòng, Lưu Nga lạnh mặt: "Ta không ngờ, ngươi lớn mật như thế, dám cầu cưới nữ nhi ta trước mặt mọi người?"
Vừa vào điện đã bị mẫu thân Triệu Uyển Như ra oai phủ đầu, không đợi nàng đáp lời, Lưu Nga tiếp tục lạnh lùng hỏi: "Ta hỏi ngươi, ngươi dựa vào cái gì?"
"Dựa vào, lưỡng tình tương duyệt."
"Hoang đường!" Lưu Nga vỗ bàn: "Ai biết có phải ngươi dùng thủ đoạn gì khiến con ta mê muội."
"Dù ngươi có thi đậu Tiến Sĩ thì đã sao, nếu không người nâng đỡ, ngươi cho rằng bằng chính mình là có thể đứng vững trong triều? Muốn cưới Huệ Ninh, si tâm vọng tưởng!"
Người trước mắt quý vì Hoàng hậu, chỉ cần một chiếu chỉ hạ xuống là có thể hủy hoại đường làm quan của nàng.
Chỉ là nàng không ngờ Lưu Hoàng Hậu lại không thích mình đến vậy.
"Thiên địa vô cực, nhân sự vô chừng.
Nhân sinh quý như Vương hầu, đây là do xuất thân quyết định, nhưng nay sĩ tử trong triều, bạch y cũng có thể thăng hầu bái tướng."
"Công chúa là ái nữ của ngài, tất nhiên ngài sủng ái có thêm.
Thần từ nhỏ không cha không mẹ, không thể hiểu hết, nhưng vẫn còn sư phụ.
Xưa nay thần không tin nhà Đế vương vô tình, người bị xem là vô tình thường là người nặng tình nhất."
Việc của Lưu Hoàng Hậu, Lý Thiếu Hoài cũng đã nghe qua, vì thế to gan nói: "Lúc trước Thánh nhân gặp khó, lúc này lại lấy cái khó ấy làm khó thần, là vì sao?"
Lúc Triệu Hằng còn là Thái Tử, Lưu Hoàng Hậu chỉ là một thiếp thất, sau Triệu Hằng đăng cơ vốn định lập nàng làm Hậu, nhưng bởi vì xuất thân bị quần thần phản đối mà từ bỏ, mới lập vợ kế Quách thị lên làm Hậu.
Nàng biết mình không nên nói ra chuyện này, nói ra sẽ khiến người tức giận, thậm chí bị trừng phạt, nhưng chỉ như vậy mới có thể chạm đến nội tâm của tôn giả.
Một khi chạm đến lòng trắc ẩn, nàng mới có cơ hội.
Triệu Uyển Như hiếu thuận, nếu không thể thuyết phục Hoàng Hậu, các nàng tâm đầu ý hợp còn ích lợi gì.
Quả nhiên Lưu Nga nghe xong liền nổi trận lôi đình, động đến quá khứ cũng là tai tiếng nàng không muốn nhắc lại nhất: "Làm càn!"
"Người đâu!" Lưu Nga đứng dậy, xụ mặt xuống: "Kéo tên ăn nói lỗ mãng này ra ngoài, đánh 30 trượng."
Thái giám làm việc bên ngoài Khôn Ninh Điện nghe gọi lập tức bước vào, muốn bắt lấy Lý Thiếu Hoài.
Lý Thiếu Hoài trừng bọn họ: "Ta tự mình đi!"
Người ngạo cốt bị dẫn đi, Lưu Nga lần nữa ngồi xuống, run rẩy hít sâu một hơi.
Lời vừa rồi của Lý Thiếu Hoài đã động đến nửa đời trước nhấp nhô của nàng, mà sự nhấp nhô này thật sự quá làm người chua xót.
Bởi vì xuất thân không thay đổi được mà bị người khinh thường.
Hiện giờ các đại thần bên ngoài tuy đối với nàng tất cung tất kính, nhưng nàng cũng biết sau lưng bọn họ xem thường cùng khinh miệt bản thân.
Lúc Dương Thục phi vào điện trùng hợp gặp Lý Thiếu Hoài đang bị đưa ra ngoài.
"Các ngươi làm gì vậy?"
Bọn thái giám hành lễ với nàng: "Bẩm Thục phi nương tử, người này ngỗ nghịch Thánh nhân, bị Thánh nhân phạt đánh trượng."
Vì thế Dương thị bước nhanh vào: "Tỷ tỷ."
"Hắn...!Không phải người Nguyên Trinh xem trọng sao.
Trong cung chúng ta rất ít khi phạt trượng cũng là vì vết thương gây ra quá nặng, hắn lại còn trẻ như vậy."
Lưu Nga đang nổi nóng sao có thể nghe lọt lời nàng khuyên: "Không biết trời cao đất dày, nói chuyện không biết quy củ, phạt hắn 30 trượng xem như nhẹ!"
"Tỷ là xuất thân của hắn khó phục triều thần, sợ hắn sau này không thể bảo vệ Nguyên Trinh." Dương thị ngồi xuống đối diện nàng: "Nhưng tính tình Nguyên Trinh thế nào ngài còn chưa rõ sao.
Người có thể được nàng xem trọng khẳng định không phải hạng tầm thường."
"Trước đây Quan gia từng nhắc đến chuyện này với ta, luận tài hoa, vị trí Trạng Nguyên nên thuộc về Lý Thiếu Hoài, nhưng vì Khấu Chuẩn là sư phụ hắn nên mới cố tình giáng xuống làm Bảng Nhãn.
Quan gia vốn định đưa hắn vào Hàn Lâm, hắn lại chỉ cần một chức Bí thư tỉnh nhỏ nhoi."
"Tỷ tỷ, ta còn nghe nói Thẩm Kế Tông muốn gả con gái duy nhất cho hắn."
Những lời này của Dương Thục phi làm Lưu Nga có chút dao động.
"Phạt 30 trượng, không nhẹ nha." Dương thị tiếp tục nói: "Tuy không có xuất thân, nhưng dù sao hắn cũng là người đọc sách, hiện giờ lại là Bảng Nhãn cập đệ Tiến Sĩ vào triều làm quan, cởi quần áo phạt trượng với một người đọc sách mà nói..." Dương thị cau mày hy vọng có thể khuyên can Hoàng Hậu.
Người bị phạt trượng, bất kể là nam hay nữ đều phải cởi y phục chịu đòn, với người đọc sách mà nói đây chính là chuyện cực kỳ sỉ nhục.
Hình phạt sẽ không được tiến hành trong cung điện nơi các hậu phi cư trú.
Ở Nội Thị Tỉnh có người chuyên phụ trách hình phạt, cũng có thái giám chuyên phụ trách đánh trượng.
Một người thân dài vai rộng mang ghế lên, Lý Thiếu Hoài bị hai tên thái giám ấn nằm dài trên ghế.
Người phụ trách đánh trượng đều biết võ công, là nặng hay nhẹ, da tróc thịt bong, hay thương gân động cốt đoạt mạng người, đều có thể nắm chắc trong tay, bọn họ chỉ nghe theo lời sắp đặt của cấp trên.
Lôi Duẫn cũng không hiểu ý Thánh nhân.
Bí thư lang là người Huệ Ninh công chúa xem trọng, vốn tưởng rằng Thánh nhân triệu hắn đến chỉ là muốn thử tài, ai ngờ hai người trò chuyện chưa được ba câu đã phạt trượng, có thể thấy Thánh nhân không thích hắn đến nhường nào.
Lôi Duẫn đem nan đề này ném cho bọn thái giám ở Nội Thị Tỉnh.
Bọn họ đều biết đằng sau Lý Thiếu Hoài chính là Huệ Ninh công chúa.
Một bên là Thánh nhân, một bên là công chúa, hai bên đều không thể đắc tội.
Cấp trên vẫn chưa nói rõ lần này phạt trượng là đánh lưng hay đánh mông.
Cái này làm cho thái giám quản lý hình phạt cảm thấy khó khăn.
Chính trong lúc hắn đang khó xử đến phát sầu, người của Khôn Ninh Điện lại đây truyền lời.
Người tới ghé vào tai hắn nói thầm vài câu liền rời đi, tên thái giám nghe xong hắng giọng lên tiếng: "Đại nội có quy củ của đại nội, nhị thánh là tôn giả trong đại nội, Bí thư lang lại dám nói lời bất kính.
Thánh nhân tấm lòng nhân hậu, niệm tình ngươi là người có công danh, miễn đi nhục hình cởi quần áo, người đâu, hành hình!"
Quăng một ánh mắt cho người đánh trượng, đánh mông, không được đánh nặng, nhưng cũng không thể quá nhẹ.
Người chưa từng bị đánh trượng sẽ rất dễ bị thương.
Dù là đánh nhẹ, nhưng bị một thanh gỗ nặng mấy chục cân dùng sức đánh xuống, cũng đủ khiến người sống cắn đứt lưỡi thành người chết.
Cung nhân chịu phạt nặng, bị đánh chết sau vài trượng cũng có.
Từ khi Thái Tổ lập quốc đã ban hành luật lệ nghiêm khắc, dù là nô bộc trong nhà cũng không thể tùy tiện giết chết, cho nên hình phạt trượng hiếm khi được sử dụng.
Thái giám trong cung phạm sai lầm, thông thường chỉ giáng chức hoặc phạt đi làm tạp dịch, quét tước sân vườn linh tinh.
Lý Thiếu Hoài lại là người có công danh, thái giám hành hình cũng biết đúng mực, nên chỉ dùng sức vừa phải.
Ban đầu là đau đến phồng má nghiên răng, sau đó trên trán nổi gân xanh, mười mấy trượng đánh xuống nàng chỉ cảm thấy nửa người dưới đã tê mỏi đến không còn cảm giác.
Lúc Triệu Uyển Như trở lại Khôn Ninh Điện, bên trong an tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng mẫu thân cùng Thục phi nương tử đang thì thầm nói chuyện phiếm cùng nhau.
Lôi Duẫn hầu ở ngoài điện, Triệu Uyển Như vừa vào thấy hắn hốt hoảng không dám nhìn thẳng vào mắt mình.
"Lý..." Nhớ đến vừa rồi chỉ là lén lút đến gặp Lý Thiếu Hoài, Lôi Duẫn không biết nàng cũng ở đó.
"Xảy ra chuyện gì?"
Lôi Duẫn lộ vẻ khó xử: "Công chúa, nô tài..."
"Cô nương!" Thu Hoạ hớt hải chạy về, đuổi kịp trước khi Lôi Duẫn mở miệng: "Thánh nhân phạt Lý Bí Lang 30 trượng, đã bị đưa đến Nội Thị Tỉnh hành hình."
Thu Hoạ nói chuyện không lớn, nhưng Lôi Duẫn vừa nghe liền hoảng sợ cúi đầu.
Trên đường đến Nội Thị Tỉnh trong hậu cung, Triệu Uyển Như chạy như bay, các cung nhân vội vàng tránh sang hai bên.
Hậu cung Đại Tống cơ hồ không người không biết Huệ Ninh công chúa.
Nhưng vị công chúa luôn thong dong điềm tĩnh gặp biến bất kinh này hôm nay lại có thái độ khác thường.
Dù đã chạy hết tốc độ đến nơi hành hình nhưng Triệu Uyển Như vẫn chậm một bước.
30 trượng không nhiều không ít vừa vặn đánh xong.
Lúc này Lôi Duẫn cũng mang theo lệnh ân xá của Hoàng Hậu đuổi tới, Triệu Uyển Như còn đến trước cả hắn.
Cây trượng dài ba thước năm tấc đánh đến nhuộm đầy máu tươi, tên thái giám hành hình dường như nhìn mãi thành quen.
Nhưng lần này vừa đánh xong quay đầu lại đã thấy Huệ Ninh công chúa mang theo lửa giận chạy tới.
Trước khi hành hình còn lo lắng Huệ Ninh công chúa sẽ trả thù, tên thái giám phụ trách hình phạt lúc này đã sợ