Những lời này thành công khiến Tác Phi đem câu đuổi người đã sắp ra khỏi miệng nuốt ngược trở vào.
Cậu muốn nghe xem Grambli muốn nói cái gì, và còn có thể nói cái gì!
Tác Phi hướng tầm mắt về phía Grambli. Thần sắc cậu thực bình tĩnh, mặc dù trong lòng có chút ngạc nhiên nhưng không hề thể hiện trên mặt. Cậu từ chối cho ý kiến mà nhìn Grambli, một bộ dáng ngươi muốn nói liền nói, không muốn nói liền lập tức cút đi.
Grambli nhìn chằm chằm Tác Phi. Thấy Tác Phi như vậy, hắn tựa hồ hơi chút mất mát. Khách quan mà nói, bộ dạng Grambli phi thường xuất sắc; hắn là Tinh Linh thuần huyết, có khuôn mặt xinh đẹp như vậy là đương nhiên.
Nhưng hắn lại bất đồng với vẻ ngoài hoa lệ lại có chút sắc sảo của Manzi; tuổi tác của hắn, khí chất của hắn sẽ thường xuyên khiến người khác xem nhẹ dung mạo ấy.
Mà khi hắn lột bỏ phần hờ hững lãnh ngạnh kia, vẻ mặt mềm đi, thì ngươi sẽ phát hiện rằng dung nhan của hắn đích thật là vô cùng tinh xảo.
Thanh âm của hắn rất nhẹ nhàng nhưng thực trịnh trọng: “Fell, ta cũng không phản bội Tinh Linh tộc. Ta căn bản không có khả năng phản bội chủng tộc của chính mình. Ta vĩnh viễn kiêu ngạo vì bản thân là một Tinh Linh thuần huyết. Vinh quang của chúng ta chính là huyết thống này; đó là điều vĩnh viễn không thể thay đổi.”
Những lời này… nếu nói cho Stefan nghe, không chừng y sẽ thực kích động, nhưng đối với Tác Phi mà nói, cậu căn bản không quan tâm. Cái gì mà Tinh Linh, cái gì mà huyết thống, thật xin lỗi, cậu là một người Địa Cầu, đơn giản là không có cách nào thấu hiểu được đi.
Bất quá, trong mắt Grambli, cậu hiện tại chính là Stefan Evans, bởi vậy cậu phải diễn xuất cho đầy đủ.
Vì thế Tác Phi mở miệng: “Nhưng mà ngươi đã chặt đổ thánh thụ, đó là vinh quang mà thần ban cho Tinh Linh tộc chúng ta.”
Nghe nói như thế, vẻ mặt Grambli tối sầm, ngữ khí nguyên bản nhu hòa lại trở nên lãnh ngạnh: “Vinh quang? Không, đó là sỉ nhục!”
Tác Phi nhìn hắn.
Grambli hơi bình tĩnh cảm xúc một chút, lại cứng ngắc dời đề tài: “Miệng vết thương khôi phục như thế nào rồi? Còn đau không?”
Vèo một cái đã chuyển đến chuyện này, Tác Phi có chút há hốc mồm, bất quá cậu vẫn theo bản năng nói: “Không đau, chỉ có hơi ngứa.”
“Xoay người ta nhìn xem.”
Đầu óc Tác Phi có chút lơ mơ, cậu cơ hồ không biết có phải mình vừa nghe lầm hay không. Mới còn thảo thuận về vấn đề lớn như việc chặt thánh thụ, như thế nào lúc này lại muốn nhìn miệng vết thương rồi…
Ngay tại lúc cậu đang ngốc lăng, Grambli cư nhiên trực tiếp cúi người, xoay toàn bộ thân thể cậu sang một bên, để cậu đưa lưng về phía hắn, miệng vết thương cứ như vậy bại lộ trước mắt hắn.
Tác Phi sững sờ. Vừa rồi trốn trong chăn nên không có cảm giác, mà lúc này ngồi dậy, cậu mới phát hiện mình vậy mà không mặc quần áo!
Rồi sau đó, ngón tay lành lạnh chạm khẽ vào lưng cậu, khiến cậu nháy mắt hoàn hồn, quay người lại, giận dữ trừng Grambli.
Grambli lại cười cười nói: “Khôi phục rất tốt, ta mang con đi nơi này.”
Tâm tình vừa có chút nổi đóa của Tác Phi hơi bình tĩnh lại. Được rồi, cậu có thể lý giải, hẳn là Grambli có lời gì muốn nói với cậu tại một địa phương đặc biệt, mà vừa rồi chỉ là kiểm tra miệng vết thương, nhìn xem cậu có thích hợp di chuyển không?
Tác Phi tuy rằng bất mãn đối với Grambli, nhưng có thể rời khỏi gian phòng này thì đúng là gãi đúng chỗ ngứa. Đừng nói đến miệng vết thương đã tốt rồi, cho dù là không tốt cậu cũng sẽ cứng rắn nói tốt.
Từ đầu giường cầm lấy quần áo, Tác Phi chỉ chốc lát sau đã mặc y phục chỉnh tề.
Nhìn cậu động tác lưu loát, Grambli hơi nhếch khóe miệng một cái: “Fell, con trưởng thành rồi.”
Tác Phi ngẩng đầu cười lạnh: “Tạ ơn ngươi ban tặng.”
Grambli dừng một chút, cuối cùng lựa chọn không nghe thấy gì.
Kỳ thật, lúc ở trong phòng, Tác Phi đã ẩn ẩn có cảm giác rằng phong cách trang trí gian phòng này rất đặc trưng, ít nhất là tuyệt đối không phải tại lãnh địa Thiên tộc hay Tinh Linh tộc, bởi vì hai nơi đó đều là địa phương tràn ngập ánh sáng.
Mà căn phòng ngủ này lấy đen cùng tím làm màu sắc chủ đạo. Đem hai nhan sắc này tôn sùng thành chuẩn mực cao nhất, ở Jalands, cũng chỉ có Ma tộc.
Mà Grambli lại thân cận với Ma tộc như vậy, cho nên nói, nơi này vô cùng có khả năng là Ma Vực.
Nhưng mà, vẫn cần phải tận mắt nhìn thấy mới có thể xác định được.
Tác Phi đi theo Grambli ra ngoài, lời phỏng đoán trong lòng cậu cũng đã chắc chắn tới 80%.
Thiên tộc không có ban đêm, Ma tộc không có ban ngày.
Đây đúng là thủ đô của ma pháp hắc ám vô tận – Ma Vực.
Tại lúc này, khi cậu nhớ đến việc Grambli đã nói rằng hắn không phản bội chủng tộc của mình, Tác Phi quả thật muốn phá lên cười. Tinh Linh tộc thân thiết với Thiên tộc. Cho dù họ không phải là kẻ thù không đội trời chung với Ma tộc, nhưng chắc chắn là có ranh giới rõ ràng.
Grambli không chỉ gần gũi với Ma tộc, mà còn có thể tùy ý ra vào Ma Vực. Ha ha, vậy mà nói là không phản bội à. Đừng có đạo đức giả như thế chứ!
Grambli dẫn đường phía trước, Tác Phi đi theo sau. Mặc dù đầu cậu vẫn hướng thẳng, điều này cũng không ngăn cản cậu nhìn quanh.
Khung cảnh ở đây không quá xa lạ với cậu.
Cho dù Ma Vực luôn được biết tới là thành phố của đêm tối, nhưng đó là vì bầu trời của nó màu tím. Dưới màu sắc này, bất luận mặt đất là màu gì cũng sẽ bị bao trùm bởi sắc tím sẫm, và bóng tối sẽ gần như màu đen.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến tầm nhìn.
Cả hai không đi quá lâu; Grambli đã dừng lại trước một tòa nhà cao tầng.
Đây là một tòa nhà thuần một màu đen, được xây dựng trực tiếp trên một thứ gì đó hoàn chỉnh. Với sự trang trí và những thay đổi của nghệ nhân, nó trở thành một tòa nhà gai góc mang phong cách gothic*.
Thật tình mà nói, từ xa nhìn lại, tim Tác Phi có chút sợ hãi. Địa phương này như một cửa động tiến vào vực sâu vô tận, mà cũng giống như một cái miệng dã thú đang mở rộng, khiến người khác rùng mình.
Nhưng đích đến rõ ràng là ở đây.
Khi Grambli bước vào, Tác Phi chỉ có thể cắn răng theo sau. Cậu bây giờ đã ở trong địch doanh. Sợ hãi gì đó đều vứt