“Mẫu thân của con, là thần.”
Tác Phi giật mình. Lời Grambli mới nói ra chứa lượng tin tức quá lớn, khiến cậu có chút không kịp phản ứng.
Thần Thiên Nhiên, Cindy?
Veeshan là con gái của thần? Cho nên nói, Veeshan cũng là thần?
Khoan đã. Tác Phi đem cái đống loạn thành một đoàn trong đầu mình miễn cưỡng sắp xếp lại một chút. Trong tri thức của cậu về Jalands, chưa bao giờ xuất hiện qua một vị thần nào.
Thần trong miệng mọi người giống như là Thượng Đế trong miệng người Địa Cầu, là một thứ hư cấu, hoàn toàn vô pháp phán đoán có tồn tại thật sự hay không.
Như là thánh thụ cùng với thần khí của mỗi chủng tộc mà thần ban, đều mang theo chữ ‘thần’ này, nhưng nếu chân chính đi truy cứu lai lịch thì không ai tường tận.
Tựa hồ như từ khi Jalands hình thành, chúng đã luôn tồn tại, cảnh tượng ban đầu là như thế nào thì không thể biết được.
Ở nơi này, Thiên tộc cùng Ma tộc cũng không phải theo ý nghĩa phổ biến của thiên thần cùng yêu ma. Trên thực tế, cái tên ấy chỉ đại biểu cho hai chủng tộc, cùng với Nhân tộc, Thú tộc, tộc Người Lùn không có bất luận cái gì khác nhau.
Chẳng qua năng lực tác chiến đơn thể mạnh hơn một chút, tại các phương diện khác lại thậm chí còn không bằng Nhân loại. Tỷ như Ma tộc chưa bao giờ có ý thức đoàn đội, mà Thiên tộc tuy rằng biết đoàn kết, nhưng tổng số lượng tộc nhân thật sự ít đến đáng thương, vả lại không thể sinh dục, bởi vậy chết một người là thiếu mất một người, đợi đến khi toàn bộ chết hết cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Ưu – khuyết điểm phân minh như vậy cũng khiến cho mấy đại chủng tộc ở Jalands có thể hài hòa ở chung, tuy rằng ma xát nho nhỏ không ngừng phát sinh, nhưng chiến tranh diệt tộc quy mô lớn rất khó khởi xướng.
Không chỉ là vì cố kỵ lẫn nhau, mà cũng bởi vì thế lực ngang nhau.
Nhưng hiện tại, Grambli lại nói cho cậu biết, không chỉ có thần tồn tại, mà còn là mẫu thân của cậu, là phụ thân của mẹ cậu…
Hơi tỉnh táo lại một chút, Tác Phi nhớ lại lời Grambli nói trước đó. Lúc đầu, cậu cho rằng Grambli chính là bất mãn với Tinh Linh vương, phẫn nộ đối với việc chủng tộc mình dừng bước, những lời kia chỉ là một phép ẩn dụ mà thôi.
Nhưng hiện tại, cậu bỗng nhiên cảm thấy, lời của Grambli có lẽ chính là ý tứ trên mặt chữ.
Tinh Linh tộc mất đi sức bật, lực lượng, thân thể cường tráng, năng lực câu thông với tự nhiên… Grambli dùng từ ‘cắn nuốt’, chẳng lẽ ý là thật sự có cái gì đó đang cắn nuốt chúng?
Tác Phi bình tĩnh lại. Cậu nhìn Grambli, nói: “Mặc dù Veeshan là thần thì như thế nào? Nàng vẫn chết, vĩnh viễn rời khỏi thế gian này, mà hết thảy là do một mình tay ngươi tạo thành.”
“Không! Nàng không có khả năng bởi vì một phép thuật truyền tống mà kiệt lực chết đi. Con đánh giá quá thấp nàng.”
Điểm ấy Tác Phi chưa bao giờ nghĩ qua. Đột nhiên, lời nói của Manzi lần trước lúc gặp mặt bên ngoài Valinor hiện lên rõ ràng trong đầu cậu: “Trước khi sử dụng cấm thuật, nàng đã thụ thương quá nặng…”
Lúc ấy, tất cả suy nghĩ của cậu đều bởi vì biết được Veeshan qua đời mà trở thành một mảnh hỗn loạn, cho nên những lời Manzi nói này, cậu cũng không ghi tạc trong lòng, trôi qua rồi cũng không để ý.
Nhưng hiện tại lại vô cùng đột ngột hiện lên trong não bộ.
Đích xác, nếu Veeshan thật sự là thần, thì rõ ràng không nên bởi vì một cái cấm thuật mà kiệt lực… Chính là do trước đó nàng đã bị trọng thương?
Tác Phi cố gắng nhớ lại. Cậu vừa mới đến thế giới này, người đầu tiên nhìn thấy chính là Veeshan. Lúc ấy, cậu không nhìn ra bất luận điều gì khác thường. Veeshan khi đó đã nói với cậu điều gì?
Thanh âm của Grambli đột nhiên đánh thức cậu: “Cho dù không sử dụng cấm thuật, Veeshan cũng chỉ còn lại thời gian một tháng…”
Câu này như một đạo sấm rền đem đống ký ức hỗn độn của Tác Phi bổ ra. Ban đầu, Veeshan từng bảo cậu: “Mẫu thân không phải là muốn vĩnh viễn theo bên con, chỉ là ta hy vọng con sau khi thành niên một tháng đừng rời khỏi Valinor. Một tháng mà thôi.”
Hiện tại, nhớ tới biểu tình lúc ấy của Veeshan, cậu chỉ nhớ rõ một nụ cười nhợt nhạt, đồng tử màu bạc ôn nhu như nước… cùng với nỗi đau thương thản nhiên được che giấu phi thường tốt kia…
Tại thời điểm đó, Veeshan đã biết rằng mình chỉ còn lại thời gian một tháng, cho nên muốn giữ Tác Phi lại bên người.
Nhưng mà dẫu vậy, Tác Phi vẫn căm tức Grambli: “Cũng bởi vì sinh mệnh Veeshan không dài, ngươi liền có thể tùy tâm sở dục? Chặt thánh thụ, vứt bỏ nàng, để nàng một mình thừa nhận lửa giận từ toàn bộ Tinh Linh tộc? Ngươi biết rõ nàng sắp chết, ngươi còn làm như vậy? Vì cái gì ngươi không trực tiếp giết nàng?”
Grambli há miệng thở dốc. Còn chưa nói ra tiếng, Tác Phi đã đánh gãy hắn: “Vô luận như thế nào, người đều là cọng rơm rạ cuối cùng đè lên người nàng*. Chỉ một tháng mà thôi, tại sao không thể ở bên nàng? Bởi vì lễ thành niên của ta là một cơ hội tốt? Ngươi không thể bỏ qua thời cơ tuyệt hảo này?”
*Nghĩa đen của câu là ‘một cọng rơm làm gãy lưng con lạc đà’, nghĩa bóng là khi người ta đã phải chịu đựng quá sức thì chỉ một việc rất nhỏ nữa cũng có thể làm mọi việc trở nên tồi tệ hơn và sụp đổ.
Tác Phi hừ lạnh ra tiếng: “Lễ thành người. Đây là lễ vật ngươi tặng đứa con trai duy nhất của mình. Mẫu thân chết đi, phụ thân phản bội, bị toàn tộc đuổi giết.”
“Ngươi có nghĩ tới hay không, con của ngươi cũng sẽ chết! A, đương nhiên là có nghĩ qua, nhưng mà chết thì đã có sao. Ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý qua đứa con này, không phải ư?”
Một lời lại một lời trách móc, Tác Phi đem cơn tức giận đối với Grambli còn đọng lại trong lòng phát tiết ra hết. Kỳ thật, nếu nói về bản thân cậu, cậu cũng không hận Grambli, bởi vì cậu cùng Grambli không có quan hệ trực tiếp gì. Grambli làm gì với cậu cũng đều có khả năng.
Nhưng cậu là đối với hành động của Grambli mà