“Tác Phi, xin chào.” Nam nhân xa lạ hướng về phía Tác Phi vươn tay, khẽ mỉm cười. “Lần đầu gặp mặt. Ta là Linde.”
Linde…
Sắc mặt Tác Phi thoáng thay đổi, nhưng lập tức liền trấn định lại. Nguyên lai là gã. Cũng phải, người có lực lượng có thể chống lại Samuel, khắp toàn bộ Jalands cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mà Linde Murphy tuyệt đối là một vị trong số đó.
Gã là Ma Vực vương, lãnh tụ Ma tộc, phụ thân của Abel*.
*Đây là một bug, sẽ được nói rõ ở các chương sau.
Trong game, Tác Phi không phải là chưa từng nhìn thấy Ma vương, nhưng cậu thấy không phải là Linde dưới dạng này. Thanh danh của gã thời thời khắc khắc vờn quanh toàn bộ Jalands: thực lực hùng hậu, sức mạnh cường đại, mà tối trọng yếu chính là tính cách biến hóa kỳ lạ khó lường.
Bản thân Ma tộc có tâm giết chóc rất nặng, bởi vậy thường có tính cách bừa bãi, khuyết thiếu lý trí. Cho dù là Ma tộc nguyên thủy thì phần lớn cũng yêu máu như mạng, sự kiệt ngạo bất tuân trời sinh chảy trong huyết mạch làm cho bọn họ càng thêm khó có thể khống chế được lực lượng của mình.
Mà Linde, vị Ma vương này, là một sự tồn tại thực đặc biệt.
Hoặc là… dùng ngôn ngữ hiện đại của Tác Phi mà nói, vị này có lẽ là mắc bệnh tâm thần phân liệt…
Gã có hai nhân cách hoàn toàn bất đồng, một cái vô cùng lý trí, một cái phi thường điên cuồng. Nhân cách lý trí xử sự nho nhã lễ độ, chỉ số thông minh rất cao, thận trọng, có thể bày kế người ta một cách rành rõi, nhưng sức chiến đấu lại giảm đi.
Nhân cách điên cuồng thì đủ khiến cho kẻ điên chân chính phải xấu hổ, hỉ nộ vô thường, thô bạo quái đản, thích máu như mạng, mà sức chiến đấu càng có thể so với bom nguyên tử.
Tác Phi trong game gặp được Ma vương là người sau. Hình tượng của Linde dưới trạng thái điên cuồng thật không giống, từ ngoại hình đến khí chất đều hoàn toàn bất đồng, cũng là vì thế mà Tác Phi mới không nhận ra gã là ai.
Nghĩ đến đây, trái tim Tác Phi thình thịch một cái. Đcm, thời điểm cùng Samuel PK*, Linde dĩ nhiên lại ở trạng thái lý trí. Dưới trạng thái này, sức chiến đấu đã giảm đi, lại cư nhiên còn có thể cùng Samuel đánh ngang tay. Quả nhiên, thực lực Samuel sẽ còn tăng lên.
*PK: tên viết tắt của cụm từ Player Killing, ám chỉ hành động khi game thủ ra tay sát hại trước đối với người chơi khác trong game. Đại loại là đánh đối kháng.
Bất quá cũng đúng, xem xét thời gian trong game, khi Samuel gặp Linde là chuyện tận sau này. Khi đó, hắn giết chết Linde, trở thành tân vương của Ma Vực, sau đó cường công Thiên tộc, rồi mới ôm mỹ nhân về.
Trên vương tọa Ma Vực tiến hành thịnh yến 10P gì nữa á…
Được rồi, hiện tại nhớ lại, quả thực đều là chuyện cũ đời trước.
Tác Phi thu hồi suy nghĩ. Cậu không nhìn cành ô-liu mà Linde vươn ra, bình tĩnh mà nói: “Không phải là lần đầu gặp mặt, ngươi thiếu chút nữa giết ta. Loại chuyện này, ta không dám quên.”
Bị vạch mặt trắng trợn như vậy, Linde một chút cũng không để ý. Gã thu tay về, vẻ mặt thản nhiên như thể không nghe thấy lời Tác Phi, tự dời đề tài khỏi bản thân mình.
“Phụ thân ngươi cũng không lừa ngươi. Điều hắn nói đều là sự thật.”
Tác Phi yên lặng thêm một từ ngữ để diễn tả Linde lý trí: da mặt dày.
Cũng may Linde không có thuật đọc tâm, gã thấy Tác Phi không nói lời nào, liền tiếp tục nói rằng:
“Chúng ta dưới trình độ bất đồng mà mất đi năng lực từng người, vô luận là lực lượng, sức bật, lực ma pháp hay thể chất, vẫn đang dần tiêu thất. Nếu chỉ có vậy, kỳ thật cũng không đáng sợ. Đáng sợ chính là, Jalands hắn quá mức tham lam, năng lực sinh dục của Thiên tộc hoàn toàn đánh mất, tuổi thọ của Tinh Linh tộc ngắn lại, lý trí của Ma tộc, sự tín nhiệm của Nhân tộc, trí tuệ của Thú tộc, đều bị tước đoạt. Mục tiêu của hắn là cắn nuốt sạch chúng ta, chúng ta nhất quyết không thể ngồi chờ chết.”
Gã nói so với Grambli càng thêm trật tự gọn ghẽ, cũng càng có tính kích động. Gã là Ma tộc, mà Ma tộc không giống Tinh Linh tộc, sẽ phức tạp vì mấy thứ như vinh quang chủng tộc hay huyết thống này nọ. Bọn gã tùy tiện mà làm, sống tùy tính, nhưng vô cùng quý trọng sinh mệnh mình.
Quan niệm của gã càng trực tiếp đơn giản: hoặc là phản kháng, hoặc là tử vong, ngươi muốn lựa chọn như thế nào?
Tác Phi nhắm mắt lại, không để ý đến Linde. Cậu nhìn về Grambli, theo dõi ánh mắt của hắn, từng chữ không ngừng hỏi: “Cho nên, ngươi yêu cầu ta làm gì?”
Lời này nói ra thực trắng trợn.
Bởi vậy, bầu không khí đột nhiên có chút cứng ngắc.
Một hồi lâu sau, Linde thả lỏng bàn tay đang siết lại, nhìn Tác Phi rất bất đắc dĩ nói: “Vật nhỏ, cưng nên nói quanh co một tí. Trực tiếp như vậy, thúc thúc lớn tuổi rồi, tiếp nhận không nổi.”
Tác Phi: …Đcm… Cái tên này là ai!
Bất quá, một câu vô cùng đơn giản này của gã ngược lại khiến bầu không khí ngột ngạt kia tiêu tán rất nhiều.
Grambli nhìn Linde, làm như hôm nay đã tiêu hết sự tốt tính cả đời của mình, ngữ khí khó chịu mà bảo: “Ta đã nói rồi, đây là đang lãng phí thời gian.”
Linde trấn an Grambli: “Tốt xấu gì cũng thử xem, dù gì cũng là con của ngươi, ai mà biết được ngươi đắc tội nó đến như vậy, như thế nào cũng không có biện pháp vãn hồi.”
Nói xong, gã lại nhìn về phía Tác Phi, cười tủm tỉm nói: “Vật nhỏ, phụ tử không hận nhau qua một đêm, ngươi cũng không nên mang thù.”
Miệng Tác Phi co rút, cường ngạnh đem một câu ‘Ngươi mới là vật nhỏ, cả nhà ngươi đều là vật nhỏ…’ nuốt trở vào.
Linde thở dài nói: “Nếu đánh bài thân tình vô dụng, chúng ta liền đi thẳng vào vấn đề mà bàn chuyện đi.”
Nói đến đây, xem như trực tiếp làm rõ.
Trong lòng Tác Phi không khỏi khinh bỉ một phen. Quả nhiên là như vậy, Grambli nếu bình thường thật sự để ý tới Stefan, cũng sẽ không đến mức đến hiện tại cũng chẳng thèm quan tâm cậu.
Hơn nữa, Tác Phi còn biết tương lai đã sớm được định sẵn của Stefan Evans. Đó quả thực là một chặng đường liên tục bị đùa bỡn tới điểm cuối, cho dù chưa bị chơi tới chết cũng cách bị chơi chết không xa. Cảnh ngộ như vậy, Grambli thân là phụ thân đang ở nơi nào, Tác Phi thật sự không biết.
Cho nên nói, giờ này khắc này, Grambli nói ra hết nỗi khổ tâm riêng, Tác Phi chỉ muốn cười haha. Cho dù ngươi có khổ, cho dù ngươi vì Tinh Linh tộc, vì đại nghĩa, nhưng ngươi đối với con mình vô tư tới vô tâm là sự thật không thể chối cãi!
Chọn cách phá vỡ lớp ngụy trang, Grambli trực tiếp hỏi Tác Phi: “Veeshan để lại cho ngươi cái gì?”
Tác Phi hơi sửng sốt, trong lòng chợt sáng tỏ.
Nguyên lai là chuyện như vậy.
Stefan Evans là nhi tử của Grambli, tuy rằng Grambli không coi trọng đứa con trai này, nhưng thực hiển nhiên hắn vẫn rất rõ ràng về quá khứ của y. Stefan có bao nhiêu cân lượng, hắn trong lòng hiểu rõ.
Bởi vậy, sau khi Tác Phi thể hiện năng lực chữa trị siêu phàm, hắn tự nhiên liền liên tưởng tới Veeshan, xem ra đây là do Veeshan để lại cho cậu món gì đó.
Tác Phi nói: “Mẫu thân cho ta rất nhiều đồ vật, các ngươi không phải đã lấy đi sao?” Từ khi tỉnh lại, cậu cũng không nhìn thấy túi không gian của mình. Nó đi nơi nào, không cần nói cũng biết.
Grambli híp mắt: “Không cần chọc giận ta.”
Lão