☆ Chương 212: Cố ý tìm tới ngươi
Nam Kính nỗ lực để âm thanh giữ vững bình tĩnh, nhẹ nhàng đè nén run rẩy, nói: "Tôi, tôi phát thệ tôi cái gì cũng không biết!"
Nhất định phải tin tưởng tôi a, cho dù đem tôi gϊếŧ cũng không nói!
Cậu vẫn chưa có nhìn Lantis một lần cuối, còn chưa hưởng thụ sinh hoạt vui vẻ, cậu cậu cậu... Cậu thật hối hận rồi, lòng hiếu kỳ hại chết miêu a!
Thiếu niên ở trước mắt đã sắp bị dọa khóc, cằm bị nắm ở trong tay nhẹ nhàng lay động, thân thể đều run lẩy bẩy, nhìn ra được thật sự là bị dọa sợ.
Lão bản nhẹ nhàng hừ một cái, trên mặt lộ ra nụ cười gian trá, nheo mắt lại hỏi: "Ngươi muốn sống?"
Ngẫm lại là muốn!
Nam Kính liều mạng gật đầu.
"Ta nói điều kiện, nếu như ngươi đáp ứng..."
"Đáp ứng!"
Lão bản: "..."
Trí năng một hào: "..."
Mẹ đáp ứng nhanh như vậy tại sao luôn cảm thấy một chút thành ý đều không có?
Lão bản hiển nhiên rất không vừa ý.
Đôi mắt lanh lợi mà xoay chuyển hai vòng, khóe miệng kéo một cái, hắn tới gần mặt Nam Kính nói: "Nếu như ta bắt ngươi cùng người yêu ngươi hiện tại tách ra, sau đó ở cùng với ta thì sao?"
Nói mau ngươi không đáp ứng, như vậy ta sẽ có cớ giữ nguyên kế hoạch đem ngươi trói đi!
Không nghĩ tới, Nam Kính rõ ràng lớn tiếng nói: "Tôi đáp ứng!"
Lão bản sửng sốt, trí năng một hào sửng sốt, bọn họ trợn mắt ngoác mồm không thể tin nhìn Nam Kính nghĩ đều không nghĩ liền đem người yêu của mình từ bỏ —— rõ ràng lúc trước còn một mặt ngọt ngào sống chết có nhau.
Không đúng chỗ nào?
Bầu không khí giằng co bị một trận tiếng kêu yếu ớt đánh vỡ, uông uông uông âm thanh vang lên giữa hai người, khiến hai người đồng thời nhìn chằm chằm lẫn nhau mở rộng tầm mắt.
Nam Kính chờ bị phán quyết, cư nhiên nghe đến tiếng cười lại bùng nổ ra một trận thẳng thắn của lão bản làm phục hồi tinh thần, căn bản không như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến điên rồi, mà là thật thoải mái.
"Bảo bối ngươi thật đúng là quá hợp khẩu vị ta, ngươi làm sao có thể thông minh như vậy? Ahaha..."
Nam Kính xoa xoa cằm bị lão bản nắm có chút đau, như trước không dám thở mạnh, ai biết cái lão bản thần kinh này một giây sau có thể cho cậu thêm cái kinh hoảng gì hay không?
Ai biết lão bản bỗng nhiên sẽ cầm linh kiện trước, thả ở trong tay ánh chừng một chút, đôi mắt giống như là nháy một cái rồi lập tức mở ngắn ngủi rồi lại đóng.
Ở nơi này mấy giây ngắn ngủi, Nam Kính cảm giác được từ ngón tay lão bản tràn ra ý thức căn nguyên mạnh mẽ, làm cho cậu không nhịn được cả người chấn động, nguy hiểm trong nháy mắt đều đem quăng ở sau ót.
Lão bản cau mày nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Nam Kính, có chút bất mãn mà lầm bầm một câu: "Ý thức căn nguyên cấp bốn?"
Uy, tuy rằng ngài đoán đúng, thế nhưng ngài dùng loại giọng điệu khinh bỉ kia nói ra là có ý gì! Cấp bốn thì làm sao vậy, rất thấp sao? Thiên tài lớp một cùng năm cũng chỉ mới mở ra cấp ba đó!
Nam Kính bị tức đến có chút tư duy không quá đúng, hiện tại cái cậu nên quan tâm chẳng lẽ không phải là lo lắng an toàn của mình sao?
"Nhá a, tiểu bảo bối còn không cao hứng sao."
Lão bản nhìn biểu tình Nam Kính thở phì phò, lưu manh khí tràng toàn bộ khai hỏa mà sờ soạng mặt Nam Kính một cái, cảm thấy cảm giác cũng không tệ lắm.
"Làm sao, ý thức căn nguyên mở ra cấp bốn rất đáng kiêu ngạo? Mới cấp bốn, lão tử lúc lớn cỡ như ngươi vậy cũng đã cấp S cao cấp."
Câu nói của lão bản đầu tiên là làm cho Nam Kính triệt để ngây ngẩn cả người.
Tình cảnh vừa nãy một lần nữa lại hiện lên, cậu bỗng nhiên ý thức được, lão bản cũng đang dùng phương pháp vận dụng ý thức căn nguyên giống như cậu, chỉ bất quá cậu tiêu tốn mười phút mới thấy rõ bên trong, mà lão bản chỉ dùng mấy giây liền hoàn thành, đồng thời dò ra đẳng cấp ý thức căn nguyên của cậu!
Này, chuyện này quả thật chưa từng nhìn thấy chưa từng nghe thấy!
"Ngài cũng có thể nhìn thấy kết cấu hạt nhân bên trong sao?"
Nam Kính âm thanh có chút run rẩy, cậu hiện tại đầy đầu đều là e rằng người này có thể giải khai cho cậu bí mật không thể nói ra với người khác.
Trời mới biết một người có trong người nhiều bí mật như vậy, đến tột cùng có thể bị nghẹn chết hay không.
Lão bản kiêu ngạo mà hừ một tiếng: "Không phải thì ngươi cho rằng ta tại sao muốn tìm tới ngươi."
Tìm tới cậu?
Ngài ấy là muốn tìm cậu!
Nam Kính có chút tay chân luống cuống, có loại kích động quỷ dị như tìm thấy 'tổ chức', suýt nữa là muốn lệ nóng doanh tròng.
"Vậy đại nhân, ngài là dự định..."
Trước giương cung bạt kiếm đã không có tung tích, Nam Kính đối với lão bản liền tôn xưng đều đã sử dụng, đủ thấy cậu đối với lão bản tôn kính.
Hiển nhiên câu nói kia của lão bản nổi lên tác dụng quyết định, Nam Kính cho đến bây giờ còn đầy đầu "Cấp S cao cấp".
Hơn nữa, cho dù cậu hiện tại lại muốn chạy trốn cũng không thể thoát — cái ý thức căn nguyên có thể cao đến nhân vật cấp thần - cấp đại sư, tinh thần lực và giá trị cổ vũ thuật cũng không thể thấp —— so với mình cao hơn rất nhiều.
Nếu như tính cách và hành vi của lão bản không phải kỳ quái như thế, cậu nhất định sẽ coi hắn là thần tượng!
Lão bản đối với dáng dấp Nam Kính ngộ ra vấn đề không sợ gì nữa làm cho dở khóc dở cười, khởi đầu Nam Kính không chút do dự vì bảo vệ tính mạng mà lựa chọn đem người yêu vứt bỏ, hắn còn muốn biểu dương đứa nhỏ này, hiện tại liền lộ ra nguyên hình.
Chỉ có thể nói, ý thức an toàn của tiểu tử này vẫn là quá thấp.
Lão bản lẫm lẫm liệt liệt bắt chéo hai chân ngồi trên cái ghế bên cạnh, nói: "Ta dự định làm cái gì, mới bắt đầu không nói cho ngươi biết sao?"
Nam Kính không rõ, một lát sau, cậu hồ nghi hỏi: "Ngài muốn cho ta làm công?"
"Dốt nát!"
Lão bản nhảy lên, một cái bạo lật đập vào trên đầu Nam Kính, dùng khí lực ngược lại là không mạnh một chút nào.
Nam Kính xoa trán ai oán mà nhìn kỹ bên trong, lão bản nói: "Ta muốn cho ngươi giúp ta hoàn thành chút đơn hàng riêng, làm công là thứ