☆ Chương 213: Lửa giận đại phát
Lão bản bị ánh mắt nóng bỏng cảm kích của Nam Kính làm cho cười đến không ngậm mồm vào được, bỗng nhiên liền trở về trong trạng thái thần kinh, hướng Nam Kính ngượng ngùng chớp chớp đôi mắt, nâng mặt nói: "Sao lại nhìn chằm chằm ta như vậy? Nha, đúng rồi, trước đó ngươi đã đáp ứng vứt bỏ người yêu nhà ngươi để đi cùng với ta đúng không?"
Mẹ nó, ngươi không nói đến cái này ta đều kém điểm quên mất.
Nam Kính mặt đen trừng cái tên này, căn bản ngứa mà nói: "Cho nên ngài trực tiếp nói cho tôi này đó là được rồi, tại sao còn muốn giả ngây giả dại hù người?"
Giả ngây giả dại cái từ này hiển nhiên khiến lão bản không hài lòng lắm, hắn lắc đầu chà chà, bắt tay để xuống "Tiểu tử ngươi cái này sai rồi, ta là muốn cho ngươi biết ý thức phòng bị của ngươi có bao nhiêu kém. Vạn nhất ta thật sự là người xấu đối với ngươi có ý đồ bất lương, hiện tại ngươi đại khái đã không còn ở Solo tinh cầu."
Nam Kính muốn phản bác, nhưng cậu phát hiện lời đối phương nói tới nhưng là lời nói thật, bị nghẹn đến nói không ra lời.
Dừng lại vài giây, cậu mới tán thành mà tự giễu nói: "Tôi tưởng ngài sẽ nói tôi đã là một cái xác chết."
Bắt đi gϊếŧ con tin quá bình thường.
Không nghĩ tới lão bản dĩ nhiên nghiêm túc lắc đầu phủ nhận, "Ngoại trừ mấy người không muốn ngươi chết, phản ứng của ngươi đã rất có thể bảo vệ tánh mạng."
"Tỷ như nghe lời?"
Lão bản rất có thâm ý mà nhìn Nam Kính giả ngu, nói: "Làm bộ sắp bị doạ ngất đi, dáng dấp đáng thương, hơn nữa nghe lời ngay cả năng lực tư duy cũng không có, quả thực quá có sức thuyết phục, sẽ khiến cho tên bắt ngươi nghĩ ngươi đã hoàn toàn bị doạ đến tê liệt."
Ngọa tào ngươi đây đều biết?
"Bất quá ngươi cây ngay không sợ chết đứng vứt bỏ người vợ đáng thương của ngươi, thật là làm cho ta mở mang tầm mắt a!"
"Khụ, kia chẳng qua là tôi vì có thể gặp lại được anh ấy mới vạn bất đắc dĩ lựa chọn, thỉnh trực tiếp xem nhẹ."
Nam Kính vẫn còn có chút chột dạ.
Lúc này cậu nghe thấy trí năng một hào mang theo biểu tình không hề che giấu chút nào cười trên sự đau khổ của người khác truyền sóng não cho cậu——
"Ta đã lục rồi, nếu như ngươi lần sau lại ngược đãi ta, ta liền đem một đoạn này gửi cho nam thần —— ta đã không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn khi hắn nghe thấy ngươi trong lúc khẩn cấp quan trọng không chút do dự lựa chọn vứt bỏ hắn, sẽ là biểu tình sinh động cỡ nào."
Giời ạ đêm nay trở về thì cho ngươi biết cái gì mới thật sự là ngược đãi!
Tỷ như nhổ lông, nhất định rất có cảm giác.
Lão bản tự tiếu phi tiếu đem tầm mắt nhảy đến trí năng một hào vùi ở bên chân Nam Kính bị đạp một cước, cười nói: "Ta cảm thấy ngươi đang muốn làm cho chó nhà ngươi trụi lông, loại khí trời này có lông có phải là quá nóng?"
Nam Kính không nói, nhìn lão bản nửa ngày, mới xa xôi nói: "Tôi thật cảm thấy ngài như là con giun trong bụng tôi."
Lão bản ánh mắt sáng lên, nhào tới ôm lấy Nam Kính, "Tiểu tâm can, ngươi cũng cảm thấy chúng ta là một thể?"
Uy, ngươi buông mặt ta ra, không nên tùy tiện loạn ôm a, cho dù ngài hôn ta vậy... Vân vân!
Nam Kính không khách khí chút nào đối với gia hỏa đang cười haha sau khi hôn cậu lúc này chính là u oán nhìn hắn không ngừng lau miệng, không biết chính cậu cũng là không thể xem mặt bị đen.
Vốn định ở nơi này hai tiếng, nhưng khi Nam Kính ý thức được tựa hồ đã qua rất lâu, phát hiện đã buổi tối hơn sáu giờ!
Nhất thời kinh hãi đến biến sắc vội vã cáo từ lão bản, ôm trí năng một hào lao ra cửa hàng, chạy vội tới xe huyền phù đứng ở Đại đạo Thảm Cỏ Xanh, vội vã đem tin nhắn trong thiết bị đầu cuối mở ra.
Khi thấy Lantis trong vòng ba tiếng liên tục gửi cho cậu mấy chục thỉnh cầu đối thoại quang não, Nam Kính tiểu tâm can rầm rầm nhảy không ngừng.
Cậu nói cho Lantis chỉ đi hai tiếng, nhưng bây giờ đã bốn tiếng.
Xong đời, cậu ngày hôm nay chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn, cho nên cư nhiên quên báo bình an cho Lantis —— trước khi cậu nói cho Lantis cậu muốn đi làm công, Lantis đã nói cậu mỗi một tiếng thì hồi báo một chút.
Thấp thỏm bất an điểm điểm gọi quang não, cơ hồ thở ra trong nháy mắt, quang não liền được nối đường giây.
Trên đường cái người đến người đi, rộn rộn ràng ràng phi thường náo nhiệt, ngày mùa hè chạng vạng gió ấm đập vào mặt, phật lên vài sợi tóc mái.
Lantis dung nhan tuyệt mỹ xuất hiện ở trên quang não, lại làm cho Nam Kính mạnh mẽ rùng mình một cái dưới trời chiều ấm áp.
Lần đầu tiên, cậu cảm nhận được trong ngày thường Hohrod nói tới Lantis có khí tràng đáng sợ là có ý gì.
Một đôi mắt băng lam, nguyên lai thật sự có thể một chút nhiệt độ đều không có, như băng tuyết rét lạnh nhất, không hề ôn nhu.
Anh cứ như vậy lãnh đạm nhìn Nam Kính, thật giống như nhìn một người xa lạ... Không, cho dù là đối với người xa lạ, Lantis cũng sẽ không... Đáng sợ như vậy.
Nam Kính cảm thấy được đêm nay gió có chút lạnh, đem áo khoác hướng lên người đồng thời lôi kéo, do dự một chút, đứng vững nhìn Lantis mang cho cậu áp lực cực lớn, tối nghĩa mà nói: "Xin lỗi, em không cẩn thận quên mất."
Lantis cứ như vậy lạnh lùng nhìn cậu trong chốc lát, không nói gì.
Điều này làm cho lời kế tiếp của Nam Kính toàn bộ đều ngưng ở cuống họng, không trên không dưới mà nghẹn cho cậu khó chịu.
Dù cho đã tự nhận là hiểu rõ Lantis, nhưng tại thời điểm Nam Kính đối mặt Lantis chân chính tức giận, cậu cũng bị dọa đến tay chân luống cuống.
Không sai, Lantis là thật sự phẫn nộ rồi.
Hơn nữa, tâm lý Nam Kính cảm thấy sợ hãi.
Một chiếc xe huyền phù rơi xuống từ trên không, lặng yên không một tiếng động đứng ở trước trạm dừng, ở cửa xuống, nhân viên phục vụ trên tàu nhiệt tình hướng vị khách nhân trẻ tuổi này sảng lảng nói: "Xin mời đi tàu xe huyền phù XXX, trạm tiếp theo chúng ta sẽ đến trường quân đội Sifal."
Nam Kính hít sâu một cái, vừa định cất bước lên xe, liền nghe đến một đạo thanh âm hoa lệ vang lên, giọng điệu mang theo mệnh lệnh khiến người nghe không thể kháng cự ——
"Ở tại chỗ chờ anh."
Tâm lý chìm xuống, Nam Kính từ trong thanh âm của Lantis nghe ra được, tâm tình của anh lúc này so với chính mình tưởng tượng còn bết bát hơn.
Vừa định đáp ứng, mà khi Nam Kính