☆ Chương 265: Bắt kẻ tɦôиɠ ɖâʍ
Nam Kính nội tâm hỏng mất một chút, suy nghĩ một chút nói: "Tiệm Ly ca?"
Phong Tiệm Ly lạnh nhạt lại khiến người khác sợ hãi hồn con mắt liếc nhìn cậu, khiến Nam Kính xém quỳ xuống gọi một câu nữ vương vạn tuế.
"Không đủ mềm mại."
"..."
Nam Kính chỉ kém từ chỗ ngồi trượt xuống dưới —— ngọa tào không đủ mềm mại là có mấy ý tứ? Là đại não ta tiếp thu tần sóng xảy ra vấn đề hay là Phong Tiệm Ly đổi hồn?!
Nam Kính khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, giọng điệu dùng dò hỏi nói: "Tiệm Ly ca ca?"
Phong Tiệm Ly nhìn qua đôi môi rất bạc tình câu lên một độ cong, xem ở trong mắt Nam Kính nụ cười này có trình độ hiếm lạ không thua gì nghe đến Lantis nấu cơm.
Bất quá nụ cười của Phong Tiệm Ly thật là đẹp a, giống như là tuyết liên (hoa sen tuyết) bên trong hàn đàm nháy mắt nở ra, mở ra khiến người mê say phong thái khuynh quốc.
"Ngoan." Phong Tiệm Ly nói.
Nam Kính kinh hoảng mà sống lưng thẳng tắp, ngay cả lòng thưởng thức cái đẹp cũng bị mất.
Cậu giả tạo giả tạo lau mồ hôi, quay mặt sang cửa sổ xe, trên kính chiếu ra gương mặt cậu xoắn xuýt phức tạp lệ rơi đầy mặt —— cậu dám khẳng định, Phong Tiệm Ly đối với cậu tuyệt đối là có tâm tư kỳ quái aaa!
Cậu làm sao không biết cậu còn có bản chất hồng nhan họa thủy a?
Má ơi, vạn nhất bởi vì cậu gây nên tình nghĩa huynh đệ nhiều năm của Lantis cùng Phong Tiệm Ly sụp đổ chẳng phải là thành tội nhân thiên cổ?
Nên làm gì nên làm gì nên làm gì?
Nam Kính gấp đến độ vò đầu bứt tai lòng như lửa đốt, cùng cậu đồng dạng có trí năng một hào bất đắc chí nhiều cũng giống vậy sợ đến xém chết máy.
Thậm chí trí năng một hào so với Nam Kính kí chủ này còn cuống hơn, nó nhưng là biết rõ Phong Tiệm Ly là thân ca ca của Nam Kính, về tình về lý đều không thể nhìn thấy cảnh tượng kí chủ chính mình cùng thiếu chủ tử bên nhau phát sinh a!
Đừng nói nó đã quyết định đem Lantis xem là nam thần cả đời, ngay cả chủ nhân luôn đe dọa nó —— cũng chính là lão bản của Nam Kính, đều không còn gì để nói a!
Trời ạ, vạn nhất hai người thật sự thành, người đầu tiên gặp xui xẻo nhất định là nó, chủ nhân tuyệt đối phải đem nó một lần nữa đặt lại chương trình hoặc ức hiếp cái gì đó.
"Kí chủ, ta khuyên ngươi không nên cùng Phong Tiệm Ly bên nhau, tốt nhất đừng có nghĩ." Trí năng một hào liều mạng dù biết có khả năng bị Phong Tiệm Ly phát hiện, chiến chiến nguy nguy nhỏ giọng nói.
Thằng nhóc này vô cùng đáng thương, Nam Kính dùng đồng dạng bi ai âm thanh trong đầu nói: "Ta biết a, nhưng là hắn tựa hồ rất có loại ý tứ kia, ta nên làm sao từ chối một toà băng sơn di động? Trời ạ, giá trị võ lực của anh ta cùng Lantis như nhau, ta có thể bị đánh chết hay không?"
"Ách, hẳn là sẽ không đi."
Trí năng một hào cực kỳ thấp thỏm, không cẩn thận liền phát ra một vệt lam quang đại biểu u buồn.
Này nháy mắt liền bị Phong Tiệm Ly nhạy cảm bắt được.
Hắn bất động thanh sắc dùng dư quang nhìn xuống còn tại mặt ngoài thì hướng Nam Kính nhìn, thấy cậu không có chú ý mình, liền dùng tầm mắt băng lãnh quét mắt nhìn thiết bị đầu cuối trên cổ tay trái cậu, mím mím môi.
Trí năng một hào cách thiết bị đầu cuối cũng có thể cảm giác được lực sát thương rất lớn, hướng bên ngoài lén lút nhìn nhất thời héo, sợ đến một câu cũng không nói ra được liền u oán tắt máy.
"Trời ạ, anh ta cư nhiên để ta gọi anh ta là Tiệm Ly ca ca, mẹ không đủ mềm mại là có ý gì? Anh ta lại còn nói ta ngoan ——! Trí năng một hào ngươi nói ta có nên từ chối anh ta trước hay không?"
Nam Kính đứng ngồi không yên nghĩ linh tinh.
Âm thanh oa oa biến mất không còn tăm hơi.
"Trí năng một hào ngươi vẫn còn đó chứ?"
Như trước không có âm thanh.
"..."
Được rồi, cái tên này gần đây hình như có vấn đề, nhất định phải dành thời gian giải quyết một chút.
Thanh âm Phong Tiệm Ly vang lên, "Muốn đi Hội sở Ngân Dực luyện cổ vũ thuật?"
Nam Kính không có suy nghĩ nhiều, bật thốt lên "Bắt kẻ tɦôиɠ ɖâʍ."
Phong Tiệm Ly: "..."
Nam Kính muốn khóc, có chút thắt tâm mà ý đồ giải thích.
"Ách, tôi không phải không tín nhiệm Lantis, tôi chỉ là không tin Anlan cho lắm. Anh biết, người yêu chính mình bị người khác như hổ rình mồi còn có ý đồ tiếp cận luôn khiến người khác không quá thoải mái."
Mẹ, càng nói càng ra vẻ mình hẹp hòi, vì cứu lại một chút hình tượng, Nam Kính sờ thiết bị đầu cuối trên cổ tay nói: "Kỳ thực đi tôi rất yên tâm Lantis, cũng cho anh ấy tôn trọng tuyệt đối cho anh ấy không gian riêng, hơn nữa balabalabalabala..."
Tại thời điểm Nam Kính nói khô cả họng, xe đã đứng ở bãi đậu xe mặt sau của Hội sở Ngân Dực.
Không biết vì mình đính chính có thành công hay không a, thậm chí có chút lo lắng lưu lại ấn tượng xấu cho Phong Tiệm Ly, đây rốt cuộc là cái quỷ gì?
"Xuống xe."
"A nha, được."
Sau khi xuống xe, Nam Kính rập khuôn từng bước theo sát bên người Phong Tiệm Ly, xe bị đưa tới băng chuyền tự động, đưa vào ga ra.
"... Nói chung chính là như vậy, tôi thật ra vẫn là rất độ lượng."
Nam Kính rốt cuộc kết thúc phân trần, vừa mất tiếng thành thiên cổ hận, cậu cư nhiên dùng thời gian một đường đến vì cái từ này mà giải thích, còn không biết có thể cứu lại thành công hay không.
Vì nói sang chuyện khác, Nam Kính hỏi: "Anh ngày hôm nay muốn luyện cơ giáp hay là luyện cổ vũ thuật?"
Phong Tiệm Ly nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, bước chân như thước đo mà nện bước, sống lưng ưỡn thẳng, đôi môi câu một chút nói: "Cùng em bắt kẻ tɦôиɠ ɖâʍ."
Nam Kính: "..."
Mẹ nó, sớm biết anh có ý tưởng này thì khỏi nói nhiều như vậy, miệng khô lưỡi khô không nói, còn rất phí tế bào não...
Không đúng, cái tên này lại nở nụ cười, anh ta nhất định là cố ý!
Phong Tiệm Ly đã là khách quen của Hội sở Ngân Dực, vừa vào cửa đã có người thân thiết chào hỏi, tuy rằng đổi lại luôn là băng sơn mắt nhìn thẳng mà một đường mà thôi.
"Ta cũng tới rất nhiều lần, tại sao luôn không được nhiệt tình chiêu đãi a?"
Nam Kính hơi cảm giác thắt tâm phun tào.
Trí năng một hào tại chỗ đầy máu hồi sinh, lườm một cái nói: "Ngươi trước tiên học được cách làm sao bảo trì khí tràng cao quý lãnh diễm đi."
Chậm hai bước đi ở phía sau Phong Tiệm Ly, Nam Kính xa xôi nhìn trần nhà thở thật dài —— có thể đem quần áo thể dục mặc ra hiệu quả cao hơn thời trang tiệc rượu, không phải là tùy tùy tiện tiện ai cũng có thể làm được.
Đang trong trạng thái u oán, liền nghe phía sau có người kêu mình một tiếng.
"Nam thiếu gia!"
Ngải mã, rốt cuộc không phải gọi Phong thiếu gia rồi!
Nam Kính dừng bước lại, nhìn thấy Mễ Kế mặt tươi cười mặc một thân trang phục người phục vụ