☆ Chương 112: Hội trường pha lê
Trời ạ, Nam Kính luôn cảm thấy trí năng một hào luôn dò xét sự riêng tư của mình và nói những điều vô nghĩa trong tâm trí, có đôi khi lải nhải khiến Nam Kính thấy vô cùng phiền lòng, nhưng vào thời điểm trí năng một hào thật sự biến mất, cậu lại cảm thấy yên tĩnh, thương cảm trong một thời gian dài, thậm chí lo lắng liệu trí năng một hào có thể tỉnh lại hay không.
Mà hiện tại, khi Nam Kính nghe thấy âm thanh quen thuộc, tâm trạng cơ hồ trở nên cao hứng.
Âm thanh trẻ con bắt đầu rít gào, trí năng một hào phát tiết cơn thịnh nộ của bản thân.
"Aaa đáng chết, máy kiếm tra đại khốn nạn! Đều là lỗi của nó, nếu không phải tại nó tùy hứng cố ý bức lão tử xuất hiện, lão tử sẽ không tiêu hao hết năng lượng, ngủ như chết bên trong thiết bị đầu cuối!"
Nam Kính vốn muốn hỏi nó có khỏe không, nghe trí năng một hào khí thế mười phần rít gào liền nuốt lại lời muốn nói.
Trí năng một hào đối với việc chết máy trong một thời gian dài rồi đột nhiên khởi động thành công tập mãi thành quen, cũng không hề kích động, cùng lắm chỉ hưng phấn một chút.
"Khả năng tự khôi phục của lão tử quả nhiên đứng đầu vũ trụ!" Trí năng một hào đang cuồng huyễn khốc bá thể hiện, ngay sau đó liền ghét bỏ Nam Kính: "Nếu như không phải ngươi quá yếu, ta đã sớm có thể khởi động lại."
Tuy rằng đây không phải lần đầu Nam Kính bị trí năng một hào khinh bỉ, nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy xấu hổ, e rằng đúng như trí năng một hào từng nói, cậu quá yếu nên khiến nó bị liên lụy.
"Ách, trước hết cảm ơn sự giúp đỡ của ngươi, ngoài ra, ta sẽ nghiêm túc cân nhắc đề nghị của ngươi, chẳng hạn như sử dụng phương pháp đặc thù nâng cao ý thức căn nguyên." Trên mặt Nam Kính treo theo nụ cười nói với trí năng một hào.
Trí năng một hào hoài nghi chương trình của nó bị rối loạn, phương thức khởi động máy không đúng, cho nên không cách nào xác định chính xác ngôn ngữ của kí chủ.
Trời ạ, kí chủ từ trước đến giờ đều coi nó như nô dịch, con ghẻ mà đối xử, thường thường uy hiếp nó, đóng hoàn toàn thiết bị đầu cuối, vậy mà hướng nó ngỏ ý cảm ơn, còn nguyện ý trở thành vật thí nghiệm?
Trí năng một hào nhỏ giọng nói: "Nếu, nếu như là ngươi thật tâm nói, ta liền, liền tha thứ cho ngươi."
Trí năng một hào cho rằng kí chủ là đang lấy lòng nó, độ tồn tại cùng lòng hư vinh của nó được thỏa mãn, sau đó ánh sáng phấn hồng kì quái lóe lên.
Đây là xấu hổ.
Nam Kính nhịn không được cười cười sờ thiết bị đầu cuối.
Trí năng một hào được vuốt thuận lông, mở ra hộp thư thoại liền bắt đầu không ngừng suy nghĩ linh tinh: "Để ta xem một chút trong khoảng thời gian này tinh thần lực cùng ý thức căn nguyên của ngươi có tiến bộ hay không."
Trí năng một hào cấp tốc làm một đợt kiểm tra đo lường đơn giản cho Nam Kính.
"A, cấp độ tinh thần lực là ... Ngạch, hay là trước nhìn ý thức căn nguyên đi, ý thức căn nguyên..."
Trí năng một hào bị rối tung, giận dữ hét: "Trong khoảng thời gian ta không ở đây, ngươi đến tột cùng là làm cái gì?! Đẳng cấp tinh thần lực vẫn là đẳng cấp thấp nhất đẳng cấp F? Ý thức căn nguyên tuy đã mở ra thành công nhưng vẫn ở giai đoạn đầu tiên? Giá trị cổ vũ thuật đâu? Giá trị cổ vũ thuật ngay cả cấp hai cũng chưa tới!!!! Trời ạ, ta thấy kí chủ ngươi cuối cùng đã làm cái gì?"
"..."
Nam Kính nghĩ, liệu có nên để trí năng một hào chết máy lần nữa?
Đương nhiên, cũng chỉ là nghĩ thôi.
Trí năng một hào quả nhiên có thể đo lường được tình huống căn bản của mình.
Trong nửa tháng đầu kể từ khi khai giảng, Nam Kính vội vã điều tra tư liệu về trí tuệ nhân tạo. Mỗi ngày, cậu đều đi thư viện lớn nhất trong thế giới mô phỏng, tìm đọc thông tin điện tử.
Mặc dù gần như không có tiến hành luyện tập, mà chương trình học ngược lại gần như dày đặc.
Trong nửa tháng tiếp theo, vì Lantis đột nhiên biến mất từ sau trận đấu cơ giáp trong thế giới mô phỏng, Nam Kính liền không thể bình tĩnh được, lo lắng pha trộn cùng phiền muộn, cậu quả thực tiến bộ rất nhỏ, dấu hiệu quả thực không đáng kể!
Nam Kính xấu hổ!
Hơn nữa Nam Kính mơ hồ nhớ tới trí năng một hào từng nói qua, phần lớn động năng của nó đều đến từ sức mạnh của kí chủ, mà cậu căn bản chưa nắm bắt được phương pháp nâng cao khả năng.
Trí năng một hào trong vòng nửa phút ngắn ngủi đem toàn bộ tư liệu truyền tin mấy ngày nay của Nam Kính xem một lượt.
"Ồ? Xem ra ngươi vẫn còn chút đầu óc!" Trí năng một hào hiếm thấy biểu dương Nam Kính một câu.
Nam Kính hỏi: "Thấy cái gì?"
Trí năng một hào nói: "Chưa mất liên lạc cùng nam thần a, đây là việc làm tối anh minh nhất của ngươi."
"..."
"Bắt đầu từ ngày mùng 1 tháng 10, mỗi sáng sớm lúc sáu giờ ngươi đều nhận được một lời chào buổi sáng tốt lành của nam thần. Mỗi ngày, mười rưỡi tối, ngươi nhận được lời chúc ngủ ngon từ nam thần. Trong bảy ngày, ngươi và nam thần liên lạc với nhau tổng cộng 25 lần, bình quân 10 phút mỗi lần... Nha, hãy để ta phân tích sự thân mật được tiết lộ trong cuộc đối thoại của các ngươi..."
"..."
Nam Kính cảm thấy bản thân nên cùng trí năng một hào đàm luận về quyền riêng tư.
"Ta liền biết mà, đối với việc kí chủ trời sinh chó ngáp phải ruồi, làm sao có khả năng đều thiếu IQ và EQ đâu? Ahaha, tiến triển không sai!"
"..."
Mẹ nó không nhịn được!
Nếu như nói cho trí năng một hào biết mình cùng Lantis nói chuyện luyến ái, liệu tiếng hét của trí năng một hào có đem đầu của mình xuyên phá?
Nam Kính quyết định không nói cho trí năng một hào biết.
Tuy rằng trí năng một hào thường xuyên thoát tuyến, mà năng lực của nó quả thật phong phú, trí năng một hào có thể chứa đựng cơ sở dữ liệu cực lớn và khủng bố, huống chi trí năng thể hoàn toàn đến từ tương lai xa xôi.
Quả là nên hảo hảo tăng cao năng lực của bản thân, Nam Kính quyết định đem thời gian cống hiến cho thư viện và phòng luyện tập.
Vấn đề của Lantis đã được giải quyết, trí năng một hào đã khôi phục, trọng trách trên vai Nam Kính nháy mắt không thấy hình bóng, trở nên cực kỳ thoải mái.
Dưới sự chỉ dẫn của trí năng một hào, Nam Kính lần đầu tiên đến