☆ Chương 110: Thành tích bài luận ngôn ngữ của anh nhất định rất tốt
Khi Lantis quỳ xuống đất, hôn lên tay cậu, nói ra những lời khó hiểu nhưng cậu nghe được tiếng trái tim vui mừng khôn siết.
Không đúng, có lẽ còn sớm hơn.
Lúc Nam Kính tự xỉu trong lần kiểm tra gien, bằng ý thức cuối cùng còn sót lại, cậu bắt được vẻ mặt lo lắng phẫn nộ cùng khủng hoảng chưa bao giờ thấy ở anh mà xông tới ôm cậu. Khi đó cậu đã cảm thấy có một lớp màng mỏng bao lấy mình không thể nào xem nhẹ - cậu sa vào lưới, có phải hay không?
Đúng vậy, ngoài dự đoán cậu sa vào lưới.
Nhanh, nhanh đến trở tay không kịp.
Như trời cao đang đùa giỡn cậu. Vốn cho rằng bản thân đã nản lòng với tình yêu chỉ mong một cuộc sống an ổn, thế nhưng chỉ trong một trời gian ngắn ngủi cậu một lần nữa nếm lại tư vị của nó.
Ngọt ngào, lại có chút chua sót.
Cũng không phải không muốn đồng ý Lantis, người như anh làm sao có ai nhẫn tâm từ chối?
Nhưng trong lòng Nam Kính lúc này lại có một thứ khác không ngừng kêu gào, lại là vừa thấy đã yêu, cũng lại là một quý tộc cao quý.
Vận mệnh giống nhau như vậy.
Đã rõ một lần giống như một tên ngốc, còn nguyện ý đánh cược một lần nữa sao?
Cậu đủ dũng khí không?
Lúc ở nhà anh, cậu đã biết mình động tâm với anh.
Chỉ là lúc ấy, Lantis nói làm bằng hữu. Như vậy cũng rất tốt. Nam Kính có chút mất mát, nhưng vẫn giữ vững khẩu khí.
Bằng hữu là khoảng cách an toàn nhất, giống như một tên trộm đánh cắp thời gian, tự nhiên ở bên cạnh người đó.
Nếu Lantis không trực tiếp nói ra tình cảm của mình, Nam Kính nghĩ cậu vĩnh viễn không dám mơ tưởng đến người như anh sẽ yêu mình.
Thông báo bất ngờ làm cậu chân tay luống cuống, mừng rỡ như điên, một lúc lâu mới bình tĩnh được.
Cậu không tin được mà bắt đầu hoài nghi đây có phải là một âm mưu hay Lantis chỉ nhất thời xúc động.
Lý trí cậu rất rõ, dù thời gian quen nhau chưa lâu, nhưng Lantis vô cùng khinh thường những kẻ lừa gạt tình cảm, anh cao quý như vậy, ưu nhã như vậy lại cường đại như vậy, Nam Kính cảm thấy đối với đối phương đây là một hành vi vũ nhục.
Nhất thời xúc động...
Với một người bình tĩnh như anh, chuyện đó có thể xảy ra sao?
Nhưng cậu không thể cấp Lantis một đáp án ngay lúc này.
Nam Kính lại nghĩ đến Mục Hoài An.
Mục Hoài An còn chưa giải quyết, Nam gia cũng nhất định không dễ dàng bỏ qua.
Hơn nữa...
Tâm Nam Kính nặng trĩu, cậu không chắc bản thân mình có thể buông xuống đoạn bi thương trước kia, nếu tình cảm đã chưa ổn định lại bắt đầu một cuộc tình mới cậu sợ sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt đến Lantis.
Thật không công bằng với anh.
Cho nên cậu lùi bước.
Nhưng cậu lại luyến tiếc cự tuyệt, rốt cuộc giảo hoạt mà nói "Cho tôi thêm thời gian." Không đồng ý cũng không từ chối.
Còn có trong thế giới ảo, Lantis không xin phép đã dùng gương mặt của mình nhưng cậu không thấy bị xâm phạm thậm chí không hề tức giận chỉ là kinh ngạc rồi làm ra vẻ khó chịu thôi.
Sau cậu lại phát hiện anh biến mất không chút liên lạc, mọi thứ như trở thành một cái gì đó rất khủng hoảng. Mọi thứ chỉ như một giấc mộng, bỗng nhiên biến mất.
Cậu thích Lantis.
Cậu muốn gặp anh.
Cậu không nỡ rời xa anh.
Một khi đã như vậy, cậu hoang mang cái gì, rối rắm cái gì?
Nghĩ thông suốt điểm này, u ám trong lòng cũng rút đi, mọi thứ dần rõ ràng.
Trời quang mây tạnh.
Cậu bình tĩnh chờ Lantis trở về.
Chỉ là... Lantis không từ mà biệt khiến người ta lo lắng cũng nên chịu chút khổ sơ phải không?
Vì vậy Nam Kính mới đi một vòng làm Lantis có chút thở dốc.
"Anh nếu đã nắm chắc thắng lợi, tôi còn lãng phí thời gian ra vẻ giãy giụa làm gì?" Nam Kính nói rất không khách khí.
Lantis nghe đến đây, tim sắp cứng dần lấy lại nhịp điệu, tiểu gia hỏa hình như đã có chuẩn bị... Làm người ta lo lắng xong lại cho chút đường?
"Tại sao nghĩ muốn cự tuyệt anh?" Lantis cuối cùng thẳng thắn mở miệng.
Nam Kính gật đầu vô cùng đồng ý: "Hỏi hay lắm, tôi cũng suy nghĩ tại sao phải tìm lý do từ chối?"
Chẳng lẽ chỉ vì một vết xe đổ Mục Hoài An mà trực tiếp cho người phía sau án tử hình?
Tuy chuyện đời trước ảnh hưởng không nhỏ với cậu, nhưng từ lúc trọng sinh Nam Kính đã hiểu rất rõ một đạo lý, lắng nghe con tim mình, hiểu rõ khát vọng bản thân, không cần lấy lỗi lầm đã qua trừng phạt chính mình.
Cho nên cậu không lại sa vào lưới tình của Mục Hoài An. Cậu từ chối hôn nhân để đến ngôi trường mình hằng khao khát. Cậu không để bản thân lại là một 'đứa con' nhu nhược dễ bị ức hiếp, chỉ muốn nhận chút tình thân hèn mọn bản thân mình mong ước.
Cho nên... khi cậu gặp người nam nhân làm tim mình lạc nhịp, chọn một cách thật đặc biệt đi vào thế giới yên tĩnh của mình, rồi mạnh mẽ giữ chặt trái tim cậu. Nam Kính đã nghĩ, chỉ vì quá khứ mà không tin tưởng anh?
Đấy rất không công bằng.
Không khí ngưng trọng bị nụ cười ăn ý của cả hai xua đi, thay bằng một vẻ nhẹ nhàng suиɠ sướиɠ.
Lantis thở dài, cố ý làm ra vẻ mặt vừa khó hiểu vừa thương tâm lại có chút mất mát: "Ai, chính là a, anh tốt như vậy, em sao có thể làm anh thương tâm?"
Phốc—
Nam Kính thiếu chút nữa cười ra tiếng, người này là ai?
Này có chút không xong.
"Phải biết sau khi em từ chối anh, là chính thức mất đi một chân ái tích cực. Còn có, lần đầu tiên của anh bị em một gậy đánh chết sẽ tạo thành tổn thương tâm lý cả đời, thân ái, em thật nhẫn tâm khi để một thanh niên chân ái đơn thuần, vô tội,thiện lương dũng cảm phấn đấu không ngừng vì bị mình cự tuyệt mà trở nên buồn bực không vui, không còn thiết sống sao?"
"Thành tích bài luận ngôn ngữ của anh nhất định rất tốt."
Nam Kính cười đến không dừng được: "Anh đừng nói với tôi tình sử của anh là trắng nhá."
"Đúng là trắng đó, nhưng từ nay về sau chỗ đó để em bảo quản, em sẽ là nét bút nổi bật nhất được không?"
"..."
Câu nói rất có lực hấp dẫn, cũng rất âu yếm nhưng Nam Kính lại bị câu trước đó hấp dẫn lực chú ý đến kinh ngạc.
"Anh, anh thật sự là chưa từng cùng ai nói chuyện yêu đương."
Lantis tươi cười như nước, câu chữ rõ ràng lại duy mỹ, khẽ mở môi đỏ thấp giọng thổ lộ tình cảm: "Chỉ nói cho một mình em, em là mối tình đầu của tôi."
Oanh—
Có cái gì đó trong óc Nam Kính như nổ tung.
Cậu ngơ ngác nhìn Lantis, đại não có chút quay cuồng. Ngọa tao, gia hỏa này chưa nói qua chuyện yêu đương sao?
Lantis.... Nam nhân này khinh thường nói dối, anh sẽ không nói giỡn việc này chứ?
Anh không nói giỡn cũng không nói dối, Nam Kính hỗn độn.
Cậu có thể sử dụng từ ngây thơ để hình dung không?
Người bình thường chưa nói qua yêu đương đều rất ngây thơ nhưng nếu xảy ra trên người Lantis, nghe thế nào cũng thấy nổi hết da gà, cảm giác không khỏe này từ đâu mà tới!?
Không không, trọng điểm không phải ở đây.
Một nam nhân gần như không tìm thấy nhược điểm, đứng đầu mọi phương diện, lại không kinh nghiệm yêu đương, tình trường bằng không.
Lại nhìn chính mình...
Một thiếu niên nho nhỏ không tiền không xe không nhà, so với thị trường tự nhận không thấp nhưng có một kiếp thống khổ kia cậu cũng đủ hiểu chưa bằng ai, người còn chưa đến một mét tám, cơ bụng tám múi còn chưa luyện thành...
Ngã xuống!
Mẹ nó, lúc đầu cậu không tin Lantis, cho là anh nhiệt tình nhất thời, không phải cậu hạ thấp mình mà là cậu không tin được chuyện này sẽ xảy ra với mình!
Một nam nhân tốt như vậy đến cuối cùng là coi trọng điểm gì ở cậu???
Loại lừa gạt như Mục Hoài An chắc cũng xem bình thường!?
Nhưng Lantis thế nào cũng thuộc đẳng cấp nam thần, mắt mù cỡ nào lại coi trọng mình!
Chết tiệt! thật khó mà tin được.
Nam Kính khóc không ra nước mắt, bắt đầu tìm ưu điểm của bản thân, lại có chút chột dạ.
Lantis từ đầu đến cuối thưởng thức mỗi lúc một vẻ của cậu.
Nam Kính lúc thì kinh ngạc khi thì rối rắm, rất nhanh lại mặt ủ mày chau có cả vẻ mất mát, biểu tình thật rất phong phú, xem đến Lantis luyến tiếc chớp mắt.
☆ Chương 111: Ngày hôm nay thật cao hứng
Mắt thấy Nam Kính ngay lập tức muốn phát triển theo hướng áp suất thấp, Lantis cười khổ vội vàng đem người từ không gian tưởng tượng trở về.
"Tiểu bảo bối, nghĩ gì thế? Không bằng cùng anh chia sẻ?"
Nam Kính hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của bản thân không thể tự thoát ra.
Xét về khả năng nấu ăn, làm việc nhà cũng không tính là tệ, tính tình cũng hào phóng.
Vậy những cái khác thì sao?
Nam Kính bi ai phát hiện, cậu dường như không tìm được ưu điểm gì đặc biệt.
Trong một thời gian, tình hình đột nhiên thay đổi, sấm vang chớp giật. Nam Kính mất một hồi lâu kiến thiết lại tâm lý. Nam Kính run rẩy thề sống chết chống lại sự tự khinh bỉ cá tính của mình, rốt cuộc đứng lên.
"Anh đến tột cùng coi trọng tôi ở điểm nào?" Nam Kính không cách nào khóc được, cho nên chỉ có thể cười khổ.
"Là cái này sao?" Lantis đỡ trán, anh cho rằng Nam Kính đang nghĩ vô vàn lí do để từ chối hại anh sợ bóng sợ gió một hồi.
Xem ra là phu nhân nhà mình không quá tự tin.
Lantis thở dài trong lòng.
Là phải chịu bao nhiêu oan ức nên mới có thể nghiêm túc suy nghĩ có nên chấp nhận anh hay không, thậm chí khi được tỏ tình đều tự hỏi liệu anh có đùa giỡn, chính mình không xứng đáng với anh?...
Lantis đứng dậy, đi đến bên cạnh Nam Kính, trong ánh mắt khó hiểu của cậu cúi người đặt một nụ hôn lên trán cậu.
"Em cùng anh vô cùng thích hợp." Lantis nheo mắt lại nói: "Có thể trong mắt em, em thấy bản thân chưa đủ tốt, thế nhưng đối với anh mà nói, mọi thứ về em đều thu hút anh, khiến anh vì em say mê, vì em mà không tiếc hy sinh bản thân."
Nam Kính ngơ ngác, ma xui quỷ khiến mà đưa tay ra nắm chặt lấy tay Lantis.
Hiển nhiên, việc cậu chủ động khiến Lantis vô cùng kinh hỉ.
Bàn tay của Lantis rất ấm, nhiệt độ vừa phải, không quá nóng hay quá lạnh, giống như cảm giác Lantis mang lại cho cậu - ấm áp, thoải mái như gió xuân, khiến cậu cảm thấy an tâm khi dựa vào.
Tay Nam Kính rất nhanh liền bị nắm chặt lại.
Lantis nói: "Sau khi nghe em thẳng thắn mô tả về anh, anh rất yêu thích mỗi từ ngữ em sử dụng."
Vô luận chuẩn xác hay không chuẩn xác, Lantis đều vui vẻ chấp nhận đồng thời tiếp thu toàn bộ.
"Ở trong mắt anh, em dũng cảm, khoan dung, tâm địa thiện lương, thông tuệ đáng yêu, mặc dù có đôi khi thật táo bạo, có một chút nóng nảy và nghịch ngợm, miễn là không chạm vào điểm mấu chốt của em, rất