☆ Chương 119: Nghịch ngợm cùng hẹp hòi
Nam Kính xuyên qua đại sảnh, ngược lại một đường thông suốt, căn bản không có mấy người chú ý tới cậu.
Điều này làm cho Nam Kính vừa mới bị kinh hãi, hiện tại thở phào nhẹ nhõm.
"Những người này đều là học bá thật sự, bọn họ chỉ quan tâm đến học tập, tất cả những cái khác trong mắt họ đều chỉ là mây bay." Trí năng một hào lập tức an ủi Nam Kính bị lãng quên, "Người mến ngươi còn rất nhiều, không cần thương tâm."
Nam Kính kéo khóe miệng, "Ta không có thương tâm, cảm ơn ngươi đã quan tâm."
Trí năng một hào không nhìn Nam Kính nói một đằng làm một nẻo, phát ra tiếng ngáp, nói: "Vì phòng ngừa lần nữa xuất hiện bi kịch không đủ năng lượng mà bị cưỡng chế tắt máy, ta muốn đi ngủ, nếu nhớ ta chỉ cần dùng ý thức căn nguyên triệu hoán ta là được. Nha, không đúng, ngươi còn không biết cách vận dụng ý thức căn nguyên, thôi đợi trời sáng ta trở lại thăm ngươi."
"Này ngươi— "
Nam Kính còn chưa dứt lời, một đạo tia sáng chợt lóe, cảm ứng cùng trí năng một hào liền hoàn toàn biến mất.
Cũng thật là, nói đi là đi a.
Nam Kính đợi mấy giây, xác định trí năng một hào đã ngủ như chết liền rời khởi Hội trường pha lê.
Ra khỏi cửa lớn của Hội trường pha lê, đi về phía đông khu kí túc xá, xung quanh là một loạt đại thụ cành lá sum xuê.
Tán cây trong đêm đen chỉ có thể thấy rõ một đường viền màu đen, giống như những chiếc ô nấm khổng lồ.
Nam Kính đứng trên mặt đất bên cạnh một cây đại thụ, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời đêm lộng lẫy của tinh hà, hít thở không khí trong lành, nhất thời cảm thấy cả người thoải mái cơ hồ muốn bay lên.
Những ngôi sao kích cỡ khác nhau treo trên nền trời xanh thẫm, vệ tinh của tinh cầu Solo đỏ như lòng đỏ trứng treo ở trên cao, khiến Nam Kính xem mà gần như chảy nước miếng.
Đói bụng.
"Ùng ục ùng ục— " Bụng lại một lần kêu kháng nghị.
Một tiếng cười nhẹ từ phía sau lưng truyền đến, tóc gáy Nam Kính dựng lên.
Cậu mạnh quay người lại, liền thấy Lantis đứng ở phía sau lưng cách cậu một mét khẽ cười.
"Lantis!" Nam Kính mở to hai mắt vui mừng, vui sướng lộ rõ trên mặt.
"Ý thức phòng bị quá kém, cần phải nâng cao." Lantis mở cánh tay, câu môi nở nụ cười: "Không cho anh một cái ôm sao?"
"Anh đoán xem!"
Nam Kính nghĩ cũng không nghĩ liền nhào tới hướng Lantis, bị đối phương trở tay ôm chặt vào lồng ngực.
Dù là một tuần chưa được thấy nhau, tuy rằng mỗi ngày đều gặp mặt thông qua thiết bị đầu cuối, nhưng có thể chạm vào da thịt đối phương, cảm nhận khí tức người mình thích là cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Mái tóc dài vàng óng hơi xoăn của Lantis bị buộc lỏng lẻo sau lưng, Nam Kính tham lam hít lấy mùi lãnh hương độc nhất của Lantis, tay ôm cổ anh nghịch ngợm đem dây buộc tóc màu bạc cởi ra.
Mái tóc mượt mà tản ra, thật dài kéo đến tận hông, che toàn bộ phần lưng.
"Nghịch ngợm." Lantis cưng chiều nói, cũng đem dây buộc tóc đuôi ngựa màu đỏ của Nam Kính thả ra.
"Hẹp hòi." Nam Kính cố gắng làm cho ngữ khí của mình trở nên càng thêm khinh bỉ, kết quả vừa mở miệng ngược lại nhiều hơn chút ngữ điệu làm nũng.
Lantis đem người ôm chặt hơn, cười xấu xa nói: "Anh nghĩ chúng ta nên làm gì đó khác dưới tình huống này."
"Cái gì?" Nam Kính đem đầu chôn ở hõm cổ của Lantis, đại não tạm thời hoạt động chậm chạp.
"Tỷ như... Làm hành động tiếp xúc gì đó thân mật hơn." Lantis nghiêm túc suy nghĩ.
"..."
Nam Kính đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó cười khúc khích.
Trong tình huống đang ôm ấp, đem tóc đối phương tản ra, vốn là ám chỉ tiếp tục mở ra vật che chắn khác, Nam Kính ở phương diện này không hề có tính bảo thủ, cậu cũng là nam nhân, cậu cũng hiểu được chuyện như vậy là thiên tính của con người, đối với tình nhân, khát vọng cùng đối phương tiếp xúc là chuyện vô cùng bình thường.
Chỉ có điều, cậu cũng không nhìn ra Lantis lại như thế... Nhiệt tình như lửa a.
Nam Kính cong khóe miệng, tận lực đè thấp cổ họng, thanh tuyến trong trẻo hơi nhiễm chút khàn khàn, rất mê hoặc.
"Muốn em?"
Lantis cứng họng, trợn mắt há mồm.
Anh cư nhiên bởi vì câu nói hai chữ của Nam Kính mà nổi lên phản ứng.
Phải biết lực kiềm chế của anh vô cùng cường đại, đã đạt đến cảnh giới nhất định.
Lantis nghĩ, khát vọng của anh với Nam Kính so ra lớn hơn tưởng tượng của anh rất nhiều a.
Bất quá, Lantis vẫn là đem ngọn lửa trong ngoài cơ thể mạnh mẽ bóp chết từ khi nó sinh ra.
Sai thời gian, sai địa điểm.
"Em vĩnh viễn cũng không biết anh muốn em nhiều thế nào."
Âm thanh Lantis có chút thay đổi, mang theo khí tức du͙ƈ vọиɠ khó nói, hoa lệ dễ nghe, mang theo mùi vị đầu độc người khác.
"Em biết."
Nam Kính ngẩng đầu lên, đôi đồng tử so với bóng đêm còn đen hơn, so với ngôi sao càng sáng hơn sâu sắc nhìn Lantis trong gang tấc, môi đỏ khẽ mở: "Bởi vì ý nghĩ của em và anh vừa vặn giống nhau."
Trong đêm, đôi mắt của Lantis tỏa ra ánh sáng u lam lộng lẫy giống như biển sâu, trong nháy mắt đốt lên ngọn lửa màu xanh lam.
Nam Kính đưa môi ra, hôn lên đôi môi đỏ hồng đầy đặn của Lantis.
Ấm áp mà mềm mại, mang theo mùi vị của bạc hà, từ bên này sang bên kia, từ từ đã không nhận rõ đến cùng là hơi thở của ai.
Lantis vì sự chủ động của Nam Kính mà kinh ngạc, sau kinh ngạc tất nhiên là kinh hỉ.
Đây chân chính là nụ hôn đầu tiên giữa họ, không một chút nào cưỡng bách, không có bất kì sự rút lui nào, tất cả đều thuận lí thành chương, nước chảy thành sông, cảm giác tốt đến mức khiến người nhớ đến dự vị mà tặc