Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 120


trước sau

☆ Chương 120: Mối quan hệ tốt.

Thân cây thô cứng cọ sát vào lưng, mơ hồ có chút đau đớn, Nam Kính thở nhẹ một tiếng, lập tức cảm thấy có một cánh tay xuyên qua phía sau, đem cậu kéo ra cách thân cây một chút.

Nụ hôn lần này so với lần trước càng thêm nóng rực, giống như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, khiến Nam Kính nhất thời mất đi ý thức.

Cậu cảm thấy sự khát cầu của Lantis vô cùng sống động, nóng rực như vậy, cấp bách như vậy, mang theo ngột ngạt bao phủ khiến cậu không thể thở nổi.

Không quen với sự trấn áp thô bạo, Nam Kính lần đầu tiên không khống chế được mà nổi lên ý nghĩ chống cự, nhưng ngay lập tức liền bị ép xuống.

Đáy lòng cậu mềm mại đến rối tinh rối mù.

Cánh tay vòng qua phía sau, còn đệm tay ở sau đầu để tránh khỏi bị va trạm với thân cây, khiến Nam Kính căn bản không cách nào làm ra bất kỳ chống cự nào.

Nếu Lantis ở tình huống như vậy vẫn lo lắng cho cậu...

Ôm lấy sống lưng trôi chảy, rắn chắc của Lantis, Nam Kính nhắm mắt lại đón ý hùa theo.

Mặt trăng bị che khuất bởi một đám mây đen từ xa bay tới, che lại một nửa khuôn mặt, để lại một nửa khuôn mặt tò mò theo dõi, ánh sao lộng lẫy.

Phía sau cây vang lên tiếng cười nhẹ nhàng, chỉ nghe Nam Kính một bên cười một bên hỏi: "Như vậy thật là được rồi sao?"

Lantis đầu tiên là mở mắt ra sau đó trừng Nam Kính mà không có chút lực sát thương nào, sau đó nhắm mắt chậm rãi lại hít sâu, làm dịu ngọn lửa không ngừng nóng lên.

Ngừng lại phút chốc, Lantis một lần nữa mở mắt ra, con mắt mê loạn đã trở lại màu lam bình tĩnh, nhìn qua giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Lợi hại a." Nam Kính không sợ chết mà trêu chọc.

Lantis lộ ra nụ cười tà khí, nhìn vào tâm lý sắt đá của Nam Kính.

"Bảo bối, nếu như em câu dẫn anh nhiều lần nữa, anh sẽ thay đổi chủ ý."

Bị người mình yêu trêu đùa lặp đi lặp lại nhiều lần, cho dù có thêm tự chủ cũng khó có thể đảm bảo mỗi lần đều có thể nhẫn nại.

Nam Kính nghiêng đầu vô tội nhìn Lantis, nói rằng: "Em câu dẫn anh chỗ nào?"

"Lời thổ lộ sâu sắc đầy cảm xúc, thân ái, anh đã coi nó như lời mời." Lantis nhíu mày, một bộ biểu tình 'Ngươi chính là có ý ăn mà không nhận.'

Nam Kính nhớ tới cái đoạn trước đó không kìm lòng được mà nói ra, hiện tại mặt già đỏ ửng, ngẫm lại thấy thật rất xấu hổ.

Nhìn thấy người ngày nhớ đêm mong, chỉ muốn hướng Lantis thổ lộ tâm tình của chính mình, ngược lại không nghĩ tới sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền.

Ân, phản ứng rất kịch liệt, mà Lantis khống chế phi thường tốt.

Điểm tối đa a.

"Không nghĩ tới tự chủ của anh lại mạnh như vậy a." Nam Kính mỉm cười ám muội, có ý đồ riêng.

Lantis cúi đầu, ở hai má Nam Kính hôn một cái, sau đó nhìn trời đất mà thở dài, nói: "Hết cách rồi, ai bảo lòng anh thương em đây... Bảo bối không muốn, anh không thể làm gì hơn là ủy khuất chính mình chịu nhẫn nại một chút."

Nam Kính nói: "Vì sao lúc trước anh một mặt nghiêm túc như vậy, em còn tưởng em nói sai."

Kém chút nghĩ Lantis muốn chia tay để trừng phạt?

"Là cái này a." Lantis sờ mặt giải thích: "Anh một khi tinh thần phát sinh gợn sóng kịch liệt, sẽ theo bản năng bảo trì khuôn mặt lạnh cứng, làm em khiếp sợ?"

Nguyên lai là như vậy.

Nam Kính thở phào nhẹ nhõm, liền nhận thức nhiều hơn một chút về Lantis.

Đây là một loại huấn luyện rất khó để nắm giữ biểu tình, được gọi là "Trong ngoài không đồng nhất."

Nam Kính từng thấy loại huấn luyện này trên tạp chí, nói như vậy chỉ có gián điệp với người trong quân bộ mới được huấn luyện để gây nhầm lẫn cho kẻ địch, do đó, bất kể nội tâm như thế nào thì biểu tình trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên một mức độ.

Có người có thói quen mỉm cười, có người ôn hòa, có người lãnh đạm.

Nó có liên quan với tính cách của con người.

Tính cách Lantis... Kỳ thực cũng rất ôn nhu?

Lại có liên quan với thân phận của anh, Nam Kính liền không tiếp tục hỏi nữa.

Bất quá suy nghĩ một chút, cũng ở trên mặt Lantis hôn một cái, giảo hoạt nháy mắt, nói: "Nói thật ra, em cũng không ngại cùng anh làm ở đây."

Tiếp liền nhún vai: "Thế nhưng em biết, thiết bị giám sát của trường học mạnh mẽ đến đâu, em cũng không muốn bị thiết bị giám sát trực tiếp ghi chép dữ liệu thân thể a."

Nói đến, trường quân đội Sifal sử dụng giam khống khí không gian ba chiều, diện tích che phủ bao quát toàn trường học, hơn nữa nơi như thế này cũng không phải là vùng cảnh báo mạnh, chỉ cần có lí do chính đáng, bất luận người nào đều có thể bị ghi chép vào hồ sơ giám sát.

Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn a, nhưng một khi... Liền ha ha.

"Đó là dữ liệu thân thể của anh, chỉ có phu nhân mới có thể trực tiếp nhìn thấy." Lời tâm tình của Lantis hạ bút thành văn, ngược lại suy tính khả năng bị quản chế, "Đây cũng là một vấn đề."

Anh vừa thật sự nghĩ tới một ngày nào đó tới trường đánh dã chiến, sau đó lại phát hiện một cái đại BUG nghiêm trọng, bất mãn kháng nghị nói: "Thiết bị giám sát thật là một phiền phức cấp thấp, đánh giá kém."

"..." Nam Kính.

Sát a, đại thiếu gia ngươi đừng nói với ta là ngươi thật sự nghiêm túc!

Cấp thấp? Đại thiếu gia ngươi biết chi phí của chúng bao nhiêu không?

Nhìn lại một chút, Lantis quả thực là một bộ dạng khó chịu. Nam Kính kinh khủng phát hiện anh thật sự nghiêm túc!

"..." Nam Kính một lần nữa á khẩu không trả lời được.

Nam Kính dở khóc dở cười giống như dỗ

tiểu hài tử, mở lời an ủi: "Không sao, chúng ta có thể tìm tới nơi thiết bị giám sát không quay được."

"Chuyện này không quá khả thi." Lantis phủ quyết, "Toàn bộ đều bị bao phủ, ngoại trừ hoạt động trong kí túc xá, chúng ta luôn ở trạng thái bị quản chế."

"..."

Lantis nói: "Ồ, anh nghĩ ra rồi, còn một nơi không ai dám quản chế."

"Hả?" Nam Kính nhướn mày.

"Phòng hiệu trưởng."

Nam Kính: "........."

Dùng mười tám dấu chấm cũng không đủ để biểu đạt nội tâm có hàng vạn con ngựa chạy qua của Nam Kính.

Nam Kính rốt cuộc nhịn không được đỡ trán, kêu rên nói: "Thiên a, chúng ta đang bàn luận về vấn đề gì, điểm cuối ở chỗ nào? Chớ có hồ nháo."

Lantis cũng không hồ nháo, thu hồi tính trẻ con, xoa bóp hai má của Nam Kính, trên mặt mang theo nụ cười nói: "Dù hồ đồ cũng chơi với em, có phải anh rất tốt với em không?"

"..."

Lan đại đại, ngươi xác định không phải ta đang bồi ngươi hồ đồ?

"Không đúng, anh chờ chút đã..."

Nam Kính tỉ mỉ ngắm biểu tình của Lantis— bên trong hờ hững mang theo nhu hòa, nụ cười trong trẻo, lại không quá bình thường.

"Anh vừa rồi lại giả vờ a?!"

"A, đều bị em phát hiện rồi." Lantis ngoan ngoãn trả lời.

"..."

Nam Kính nội thương.

Náo loạn nửa ngày nhưng anh thật sự nghiêm túc!

Nhìn lại người kia, đây mới thật sự là bức chân dung ảnh đế a, không chút áp lực chuyển đổi nhân vật khác nhau.

"A, kỳ thực hồ đồ một lần như vậy cũng rất thú vị." Lantis nói.

"Thú vị sao?" Nam Kính biểu tình hoài nghi, tâm lý âm u nghĩ rằng Lantis cảm thấy đùa chính mình rất thú vị.

"Đương nhiên." Lantis sờ đầu Nam Kính, nói: "Tuy rằng xuống bình quân tuổi tác, nhưng anh cũng rất vui vẻ khi ở cùng em."

Vui vẻ khi được nhìn thấy cậu, anh không thể không mỉm cười, tâm tình tốt tưởng như muốn bay lên, mọi khó chịu đều ném ra sau đầu.

Nguyên lai, đem một người để trong lòng là cảm giác này.

Nếu như đổi thành một người quen thuộc với Lantis, nhìn thấy Lantis như vậy đều giống như gặp quỷ, dù sao trước đây hầu như chưa ai từng thấy anh không tiếc rẻ nụ cười, không tiếc rẻ ôn nhu đối với một người.

Lạnh lùng, tao nhã, cao cao tại thượng, không thể tới gần, mạnh mẽ, tự tin, những điều này tựa hồ mới là nhãn mác thuộc về Lantis.

Hiện giờ Nam Kính vinh hạnh là người đầu tiên xé rách nhãn mác của Lantis, cũng đem nhãn mác độc nhất vô nhị của mình dán lên.

Nam Kính thấy Lantis nhìn xuống mặt đất cách anh không xa như đang tìm kiếm cái gì, sau đó anh đi tới, cúi người xuống.

Hai sợi dây cột tóc nằm tán loạn trên mặt đất.

Một cái màu xám bạc, một cái màu đỏ sẫm, cái màu bạc tạo ra bằng cách cô đặc từ nhiều sợi nhỏ, so với tóc còn muốn tinh tế, dẻo dai hơn, cái màu đỏ có chút cũ, mà màu sắc vẫn còn nguyên chất.

"Đổi lại dùng?" Lantis giơ sợi dây cột tóc trong tay.

"Cái kia em dùng nhiều năm rồi."

Nam Kính nằm lấy sợi dây cột tóc màu đỏ sẫm, vỗ vỗ vai Lantis: "Xoay qua chỗ khác."

Lantis ngoan ngoãn xoay sang chỗ khác.

"Anh kiếm được." Nam Kính thuận miệng nói, thuần thục cầm dây cột tóc quấn quanh giữa mái tóc dài vàng sẫm hơi xoăn.

Sợi dây cột tóc rất dài, chỉ quấn 2cm, còn một đoạn rất dài nữa. Nam Kính đang thắt nút thành chiếc nơ, chỉ có điều dây cột tóc quá nhuyễn, không có cách nào định hình, cùng mái tóc dài sáng màu đồng thời buông xuống.

Lantis kéo tóc đến trước ngực nhìn nhìn, "Nhìn không tệ."

Sau đó, anh đem sợi dây tóc màu bạc quơ quơ trước mắt Nam Kính, Nam Kính trong lúc hoảng hốt nhìn thấy sợi dây cột tóc dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng lạnh.

"Làm bằng vật liệu gì?" Nam Kính nắm lấy dây cột tóc kéo đến trước mặt nhìn cho kỹ.

"Tơ của Cực Địa Băng Trùng phun ra."

Nam Kính hỏi: "Đó là cái gì?"

"Một loại sâu nhỏ yêu thích phun tơ."

"..."

Lantis vuốt ve mái tóc dài của Nam Kính, trượt không lưu tay, mà dây cột tóc này có độ ma sát thấp hơn nhiều so với cái Nam Kính dùng trước kia, căn bản không có khả năng buộc cao, vì vậy nó đều lùi lại quanh cổ Nam Kính.

Sau khi hoàn thành, Lantis hài lòng thưởng thức tài nghệ của chính mình.

"Cũng không tệ lắm." Lantis khách quan đánh giá.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện