☆ Chương 152: Đáng chết
Lantis hít sâu một cái, ánh mắt thâm trầm nhìn Nam Kính, chân tâm thực lòng mà nói rằng: "Bảo bối, anh ngày hôm nay mới phát hiện em quả thực thông minh đến mức tận cùng."
Phương pháp tốt như vậy, thân là một nam nhân chân chính anh lại không nghĩ tới?
Nhất định là bình thường quá vất vả, chờ qua ngày hôm nay anh phải tự cho mình nghỉ hè! (chưa đi học đã đòi nghỉ hè -.-)
"Em quá cơ trí." Lantis ca ngợi xong, không nói hai lời liền kéo tay Nam Kính hướng thang máy đi đến.
"Chờ một chút chúng ta còn chưa có thanh toán, anh muốn đi đâu?"
Nam Kính một bên mở ra thiết bị đầu cuối đem tất cả vật phẩm chưa thanh toán tính hết một lượt, một bên theo sát bước chân của Lantis.
Lantis đôi môi đỏ thắm từ đầu tới cuối duy trì nụ cười vui vẻ, nhìn thấy anh những người đi đường dồn dập dừng chân, thán phục với vẻ đẹp của nam nhân đã gặp qua là không quên được, mỹ nhân có thể nói là có nụ cười cực độ dụ người.
"Làm cái kia có thể làm cho chúng ta cả người đều nhiệt tình hưng phấn!"
Lantis không e dè mà lớn tiếng nói.
Nam Kính: "..."
Quả nhiên là phái hành động a, làm cái gì cũng đều lôi lệ phong hành.
Theo kế hoạch của Lantis là bồi Nam Kính đi dạo phố, giờ lại thành đi xử lý một ít chuyện, vì Nam Kính nói ra một đề nghị hết sức thú vị mà quyết định nhanh thay đổi kế hoạch – đi về nhà, luôn có chút không khống chế được sự việc đang phát sinh.
Đơn giản mà nói, kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp sự biến hóa.
Tại lúc quần áo hai người đều cởi, thời điểm còn cách cửa một bước, thiết bị đầu cuối của hai người đồng thời vang lên.
Đương nhiên, sắp tới thời khắc mấu chốt đạt được sinh hoạt hài hòa với người mình thích, đừng nói là thiết bị đầu cuối vang lên, ngay cả Solo tinh cầu bị quái thú ngoại tinh công kích, Lantis cũng không rảnh chú ý.
Nhưng mà có người trực tiếp mở cửa ra lại là chuyện khác.
Thủ vệ người máy thông báo có người xông vào biệt thự sắp tới phòng ngủ, Lantis mặt đen lại, Nam Kính cũng một mặt hậm hực mà mở lên mí mắt, rốt cuộc lựa chọn từ bỏ.
Cầm lấy quần áo tán loạn đầy đất dùng tốc độ nhanh nhất mặc vào.
Lantis tính khí vốn là không được tốt lắm, chỉ có điều bình thường lúc ở cùng Nam Kính, không tự chủ được liền ôn nhu hơn rất nhiều.
Vì vậy ngay lúc này Nam Kính nhìn thấy chính là một núi băng, khí thế cường đại khiến lòng người nhịn không được run rẩy, lòng cảm khái ngàn vạn lần, lại không nói ra được.
Thế nhưng Lantis, ngươi đối với hiệu trưởng trường quân đội Sifal bày ra gương mặt này thật sự thích hợp sao?
Nam Kính không nghĩ ra được Lantis cùng hiệu trưởng Weinman đến tột cùng là có quan hệ gì mà có thể thuận lợi tiến vào cửa biệt thự nhà Lantis.
Dù sao bị hiệu trưởng bắt gian tại giường lại còn dùng nụ cười thánh khiết nhìn thẳng mình, thật là rất áp lực.
Đúng, bắt gian tại giường!
Nam Kính tuy rằng đã mặc quần áo xong, mà Lantis lại với vẻ phi thường tức giận mà trực tiếp phủ thêm một cái áo ngủ, chỉ buộc lại thắt lưng liền ôm lấy Nam Kính đi ra ngoài.
Nơi không bị áo ngủ che hiện ra mấy vết hồng hồng khả nghi, người tinh tường vừa nhìn liền biết mới vừa phát sinh chuyện gì.
Weinman tầm mắt trước sau không e dè mà dính trên người Lantis, điều này làm cho Nam Kính đối với ôm ấp của Lantis cảm thấy cực kỳ tốt đẹp lại sinh ra chút khó chịu.
Lantis là của một mình cậu a.
Nha, đây nhất định du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu!
Nhưng mà, là một học sinh ngoan, Nam Kính vẫn là mặt mỉm cười ánh mắt thấm nhuần lòng người, lễ phép mà cùng Weinman chào hỏi.
Weinman khẽ gật đầu, uyển chuyển nói cho Nam Kính, hắn muốn cùng Lantis bàn luận chút chuyện riêng tư.
Đáng chết, đây chẳng phải đang nói cho cậu biết, cậu nên cút đi sao?
Tâm Nam Kính trong nháy mắt âm u.
Lantis không biết Weinman 'trong hồ lô bán thuốc gì', mắt lạnh nhìn Weinman ở đây làm mưa làm gió.
Tuy rằng rất muốn đem người trước mắt xem như không thấy, lấy quấy rối người khác tương thân tương ái làm vui, thật muốn đuối cáo già này ra khỏi nhà, mà Weinman lại nói thông tin liên quan đến cậu khiến Lantis lựa chọn từ bỏ ý định.
Weinman nói: "Có muốn ta bảo vệ tiểu bảo bối của ngươi hay không a?"
Lantis mạnh mẽ ngẩng đầu trừng khuôn mặt đáng ghét của Weinman, yên lặng nhắm mắt lại, cuối cùng ngồi ngay ngắn ở trên ghế salon không nói một lời đóng vai mặt đen.
Có thể được Weinman bảo vệ, thậm chí so với Lantis bảo vệ lại càng thêm một phần an toàn.
Nam Kính câu môi cười cười, lệ chí dưới khóe mắt oánh hồng làm cậu thêm mấy phần quyến rũ, ngay lúc hiệu trưởng Weinman đang nhìn, cậu đi tới bên cạnh Lantis, một tay chống ghế sôpha một tay sờ soạng hai má Lantis, cúi người xuống tại trên môi Lantis mà hôn nhẹ.
Weinman trong con ngươi vốn dĩ là trêu tức lại nhạt đi rất nhiều, ánh mắt màu lam nhạt chiếu ra nụ cười ôn nhu của thiếu niên.
"Nếu đã có khách, em liền không quấy rầy anh." Nam Kính cho Weinman mặt mũi thật cao, sau cái hôn mới hài lòng ngồi thẳng lên, nói: "Trước tiên em về trường học, nguyên liệu nấu ăn để ở chỗ anh, chờ em có thời gian rảnh liền đến nấu cơm cho anh ăn."
Lantis trong bóng tối hướng về Weinman đưa một ánh mắt chiến thắng, sau đó toàn bộ lực chú ý đều tập trung ở trên người Nam Kính, đứng lên nói: "Anh đưa em đi."
Nam Kính nhìn áo ngủ của Lantis một chút, cảnh 'xuân' hiện ra, cậu cũng không muốn người khác nhìn thấy những thứ thuộc về mình a.
"Em tự mình đi là được rồi, cũng không phải là con nít a, lại nói để khách quý chờ anh cũng không tốt."
Weinman lần thứ hai nghe thấy cái từ khách này, nhướng cao lông mi dài tú lệ, như có điều suy nghĩ, sờ sờ cằm —— xem ra đứa nhỏ Nam Kính này đối với cháu trai hắn có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu rất cao a, hắn từ khuôn mặt