Chương 18: Thạch Vân Phi tìm đến
Không thể không nói kim sang dược của Tương Vương phủ không hề giống như đồ bình thường, chỉ mới qua một đêm mà vết thương trên người Lạc Tử Phong đã hết đau, sáng sớm hôm sau liền chạy đến trong sân Tương Vương chờ đợi người kia.
Người từ nhỏ sống trong quân doanh, giấc ngủ của Tương Vương luôn rất cạn, nên ngay lúc có người đi vào sân thì hắn đã phát hiện. Trong lòng nghĩ không biết mới giờ này mà đã có hạ nhân nào tiến vào, nhìn sắc trời mới vừa qua giờ mão mà thôi, tuy nói là sớm thế nhưng hắn cũng không ngủ được, cho nên liền rời giường.
"Tử Phong? Sao lại đến sớm như vậy? Vết thương hôm qua sao rồi?". Mới vừa ra sân, Tương Vương liền thấy người đến là ai. Bởi vì buổi sáng mùa xuân ở phương bắc rất lạnh, cho nên Lạc Tử Phong đã lạnh đến mức không ngừng xoa tay giậm chân loại bỏ hàn ý trên người.
"Chút tiểu thương đó không tính là gì, ngoại công, hôm nay chúng ta cần học cái gì vậy?". Ngoài miệng nói là vậy thế nhưng đáy lòng Lạc Tử Phong vẫn có chút sợ hãi, đến nỗi âm lượng câu sau cũng trở nên nhỏ hơn, "Vẫn là học cưỡi ngựa sao?".
"Hả?". Tương Vương bị vẻ mặt khiếp đảm này của Lạc Tử Phong chọc cười, rõ ràng bị đau đớn hôm qua dọa sợ rồi vậy mà còn có thể kiên trì. Nhưng mà nhìn đôi môi lạnh đến phát tím của Lạc Tử Phong, Tương Vương có chút không đành lòng nói: "Ta nghĩ luyện tập hôm nay coi như thôi đi, chúng ta vào nhà sưởi ấm trước, tuy là mùa xuân nhưng vẫn rất lạnh đó".
"Chút lạnh này có là gì đâu, đợi lát nữa huấn luyện sẽ nóng lên ngay thôi".
"Thật sao?", kiên định trong mắt Lạc Tử Phong làm đau trái tim Tương Vương, từng có lúc Cẩm nhi cũng kiên định nhìn mình như thế. Như vậy vì sao lúc trước lại lẩn tránh ánh mắt này của đối phương kia chứ?
"Được rồi, hôm nay chúng ta không luyện cưỡi ngựa nữa, nội dung luyện tập hôm nay là bắn tên". Lần này, hắn muốn thử tin tưởng và nhìn thẳng vào ánh mắt đó.
"Thật sao?". Hai mắt Lạc Tử Phong sáng lên nhìn Tương Vương, còn tưởng rằng đối phương bất luận thế nào cũng không đáp ứng yêu cầu của mình chứ. Kỳ thực nàng cũng không hiểu tại sao mình lại chấp nhất với việc học giỏi cưỡi ngựa bắn cung như thế, thế nhưng hôm qua sau khi nghe nha hoàn nói tất cả người trong hoàng thất đều tham gia đại hội xuân săn hoàng gia thì nàng liền hạ quyết tâm. Bởi vì nếu là như thế thì người kia nhất định cũng sẽ tham gia, nàng không muốn để cho người kia khinh thường mình, tuyệt đối không muốn. Cũng may hôm nay không phải học cưỡi ngựa, tuy nói thương thế đã chuyển biến tốt, chỗ bị xước cũng đã kết vảy nhưng nếu hôm nay tiếp tục cưỡi ngựa thì sợ rằng sẽ chịu không nổi.
Không giống như cưỡi ngựa, bắn cung coi trọng tâm tĩnh, đối với cung chuyên dụng dùng cho săn bắn của hoàng gia, Lạc Tử Phong kín đáo phê bình, không phải chỉ là một cây cung thôi sao? Có cần phải phủ lên một lớp vàng tượng trưng cho hoàng gia như vậy không a? Tự nhiên làm cung nặng thêm. Cũng may nàng có tu tập phương pháp nội công trong sách thuốc của Trương thần y, sức lực tốt hơn nữ tử bình thường. Nhưng cho dù là vậy thì muốn ổn định cung tên cũng mất rất nhiều tinh lực, còn muốn nhắm trúng mục tiêu thì hầu như là chuyện không thể nào.
"Mọi người đều dùng cung tên nặng như vậy để săn bắn sao?", Lạc Tử Phong có chút thất bại hỏi Tương Vương đứng một bên.
Tương Vương lắc đầu một cái, nói: "Đây không phải là cung tên nặng nhất, dù sao bản vương cũng mang dị họ Vương, lượng vàng dát lên không nhiều bằng. Cung tên chuyên dụng chân chính của hoàng gia còn nặng hơn cái này, cái này so với cung tên nữ quyến hoàng thất dùng trọng lượng không sai lệch bao nhiêu đâu. Tiếp theo một ít đại thần phổ thông dùng cung tên không có dát vàng, thế nhưng loại gỗ đó cũng khá là nặng, có điều vẫn nhẹ hơn cái này". Nói rồi, Tương Vương nhận lấy cung trong tay Lạc Tử Phong, nắm trong tay thưởng thức, sau đó tùy ý lấy một mũi tên từ trong giỏ trên lưng Lạc Tử Phong. Lắp tên, nhắm bắn, thả tên, chuỗi động tác chỉ trong chớp mắt, ngay lúc Lạc Tử Phong còn chưa phản ứng thì xa xa đã truyền đến tiếng cạch, bia tên ngoài trăm bước đã bị mũi tên này bắn ngã. Lạc Tử Phong có chút khó tin chạy đến bia tên, mũi tên vừa nãy của Tương Vương bắn trúng hồng tâm, nàng có chút không tin lấy tên từ trong giỏ ra nhìn. Một mũi tên mỏng nhẹ như vậy lại có thể có uy lực mạnh mẽ như thế sao?
"Con thấy đấy, mặc dù trọng lực cung tên khiến việc bắn tên bị hạn chế thế nhưng người hoàng thất chưa bao giờ thua, cũng chưa từng xuất hiện số lượng đồng nhất. Vốn là Tử Phong vừa đến kinh không lâu, cũng không cần tham gia xuân săn lần này, thế nhưng rất không đúng dịp. Lần này Hung Nô phương bắc phái sứ giả đến đây, cho nên người của Lễ bộ có yêu cầu nghiêm khắc với người tham gia xuân săn, hết thảy người trong hoàng thất đều phải tham gia, cho nên Tử Phong phải tập luyện cho tốt, không thể ở trước mặt người Hung Nô làm mất mặt vương triều Thanh Lam chúng ta".
"Sứ giả Hung Nô?", Lạc Tử Phong cau mày hỏi. "Chẳng lẽ gần đây có chiến sự sao? Hơn nữa chúng ta còn để thua?".
Lạc Tử Phong nghe vậy thì hơi chấn động, nhưng vẫn gật đầu, "Đúng vậy, thua".
"Ngoại công người không phải là Chiến thần sao? Vì sao lại có thể để thua?", Lạc Tử Phong không hiểu hỏi.
"Bởi vì ngoại công con đã già, đã có hơn hai mươi năm không ra chiến trường, tướng quân lãnh binh đánh Hung Nô lần này cũng không phải là bản vương". Tương Vương thản nhiên nói, hắn đã sớm không còn hùng tâm mãnh liệt ở trên chiến trường chinh chiến vì đất nước nữa rồi. Ngược lại vương triều Thanh Lam là quốc gia cường thịnh, mặc dù bại bởi Hung Nô nhưng cũng chỉ là nhất thời mà thôi.
"Sứ giả Hung Nô lần này đến vì chuyện gì?". Không hiểu sao Lạc Tử Phong nhớ đến lần đó nghe được cố sự thân thế của Cảnh Dung, hẳn là không phải