Chương 19: Chỉ vì lương thiện
"Nói đi, mục đích các ngươi đến đây là gì?". Lạc Tử Phong lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt không nhìn Tôn Hân nữa mà chuyển về phía Thạch Vân Phi, thời điểm như vậy đến đây tìm nàng, quả nhiên là vì muốn leo lên cành cây cao Tương Vương này sao?
Thạch Vân Phi như là hoàn toàn không cảm nhận được trào phúng của Lạc Tử Phong, tự mình đứng dậy, thoáng điều chỉnh một phen mới chậm rãi trả lời: "Khoa thi đến sớm nửa tháng, chúng ta đến kinh thành sớm chẳng qua là nghĩ muốn gặp lại hậu nhân của tiên sinh mà thôi, dù sao sau này có địa vị rồi cũng không tiện đến".
Có địa vị? Lạc Tử Phong nhìn Thạch Vân Phi vẫn là bộ dáng kiêu căng như trước, tựa hồ khoảng cách địa vị của hai bên lúc này không tạo cho hắn bao nhiêu ảnh hưởng. Hóa ra là như vậy sao? Cảm giác khó chịu lúc nãy của nàng thật quá dư thừa rồi. Có điều, thực sự làm người ta cảm thấy buồn nôn, làm sao vậy? Khoa thi còn chưa bắt đầu mà đã cho rằng danh hiệu Trạng nguyên đã nằm trong tay mình rồi sao?
Lạc Tử Phong đột nhiên làm như vô ý liếc về phía Thạch Vân Phi một chút, "Có vẻ Thạch huynh rất có tự tin với danh hiệu Trạng nguyên năm nay. Có điều ta nhớ người đạt giải kì thi Hương* năm ngoái hình như là một người khác".
*Thi Hương là kì thi được tổ chức ở huyện ngày xưa, nhằm chọn ra Tú tài.
Nghe được lời này của Lạc Tử Phong, vẻ mặt Thạch Vân Phi có hơi trầm xuống, trên mặt cũng hiện lên một chút không tự nhiên. Đúng vậy, hắn tự phụ mình đầy bụng kinh luân, thế nhưng kì thi Hương năm ngoái chỉ có thể vô duyên với giải nhất, miễn cưỡng đứng thứ nhì. Tuy rằng người xung quanh không nói gì nhưng hắn cảm giác được ánh mắt chế giễu trào phúng của mọi người. Mà người đoạt đi vị trí thiên tài của hắn ở trấn Thanh Hà chính là thiếu niên trước mặt đã trở thành Tương Vương Thế tử này. Có điều bây giờ đối phương đã trở thành Tương Vương Thế tử, con đường đã định sẵn, không cần thiết phải tham gia khoa thi để lấy được sự thưởng thức của Hoàng thượng. Nếu như vậy vị trí trạng nguyên không thể nghi ngờ nhất định là của Thạch Vân Phi hắn. Không, không đúng, Thạch Vân Phi vì chính suy nghĩ của mình mà thấy hoảng sợ, tâm lí cảm thấy may mắn khi người này không tham gia khoa thi rốt cuộc là sao vậy? Rõ ràng sau kì thi hội hắn bại bởi người này đã ra sức đọc sách ngay sau đó kia mà. Đúng, không sai, Thạch Vân Phi hắn tuyệt đối không thua cùng một người hai lần, cho dù lần này Lạc Tử Phong có tham gia thì vị trí Trạng nguyên nhất định là của hắn.
Nhìn ánh sáng lưu chuyển trong mắt Thạch Vân Phi, Lạc Tử Phong cũng không có tâm tư đi đoán người nam nhân này đang suy nghĩ gì. Lạc Thi Kiểu từng yên lặng quan sát nhất cử nhất động, cử chỉ ngôn hành của người nam nhân này đã chết chìm trong dòng sông Thanh Hà rồi, cũng sẽ không bao giờ quay trở về nữa.
"Có mấy người thật giống như ếch ngồi đáy giếng, không biết đạo lý nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Cho dù bản Thế tử không tham gia khoa cử thì Thạch Vân Phi ngươi liền xác định có thể vượt qua trăm ngàn môn sinh đến từ tứ phương tám hướng sao?".
"Một chút tự tin này Thạch mỗ vẫn có", Thạch Vân Phi không để ý Tôn Hân bên cạnh đang ra sức lôi kéo mình rời đi, không phục phản bác lại Lạc Tử Phong.
Được, Thạch Vân Phi, ngươi tốt lắm, tay phải Lạc Tử Phong siết chặt, móng tay cắm vào da thịt nhưng lại không hề thấy đau. Nam nhân như vậy, nàng sao có thể để hắn vừa lòng nguyện ý đậu Trạng nguyên, trở thành Phò mã? Nếu người này thành Phò mã, Lạc Tử Phong nhớ đến lời ngày đó Cảnh Dung nói, như vậy người này liền trở thành dượng của mình, gặp mặt cần hành lễ. Nàng có thể không thèm để ý Thạch Vân Phi bởi vì tước vị mà quỳ lạy mình, thế nhưng không cách nào khoan dung được chuyện có một ngày khi gặp lại người này mình còn phải hành lễ với hắn ta. Nàng tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra.
"Bản Thế tử cho rằng Thạch công tử và Tôn công tử đã đạt được mục đích đến đây hôm nay, có thể rời đi được rồi hay không?". Nói rồi, Lạc Tử Phong liền trầm giọng nói với hộ vệ đang đứng một bên: "Sau này nếu thấy người này tuyệt đối không được để hắn lại gần Vương phủ nửa bước, biết chưa?".
"Lạc Tử Phong, ngươi không cần khinh người quá đáng!". Thạch Vân Phi trừng lớn hai mắt, hắn thực sự bị người này làm cho tức giận rồi, cũng bị chính mình làm tức giận. Đã sớm biết chuyến này đi phải chịu nhục nhã, vậy mà vẫn còn muốn trước khoa cử leo lên cành cây to Tương Vương phủ này để cho giám khảo để tâm hơn một chút. Dù sao lúc còn ở trấn Thanh Hà, Lạc Tử Phong liền đối với mình có địch ý sâu sắc. Mới đầu Thạch Vân Phi còn tưởng rằng đối phương đố kị tài hoa của mình, dù sao người như vậy bên cạnh hắn có rất nhiều, đặc biệt mình lại còn là ái đồ của LẠc Tri Thu. Thân là nhi tử của Lạc tiên sinh đi đố kị môn sinh ưu tú cha thường nhắc đến cũng không có gì đáng trách. Thế nhưng kể từ khi biết Lạc Tử Phong có một thân y thuật cao minh, đồng thời ở cuộc thi Hội bị cho một cái tát mạnh mẽ thì hắn liền biết mình sai rồi. Tuy rằng không biết nguyên nhân nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự thù hận đến từ đối phương. Không nghĩ đến hôm nay Thạch Vân Phi hắn lại làm chuyện ngu xuẩn tự rước lấy nhục nhã này.
Tôn Hân đứng một nghe câu này thì tức đến hôn mê, trong lòng rất lòng khủng hoảng, đây chính là đại tội bất kính với hoàng thất, nếu nghiêm trọng thì mất đầu sung quân chuyện gì cũng có thể. Nhưng mà đã ngăn không kịp rồi, bây giờ chỉ có thể cầu khẩn Lạc Tử Phong còn nhớ chút tình nghĩa năm đó, tha cho bọn họ một mạng.
"Ngoại công, vô lễ quát lớn với người trong hoàng thất phải bị tội gì?". Lạc Tử Phong bày ra dáng vẻ làm bộ khiêm tốn thỉnh giáo Tương Vương vẫn luôn đứng một bên xem trò vui.
Tương Vương nhìn Lạc Tử Phong một chút, quả nhiên vẫn kéo mình xuống nước a. Có điều, nếu đối phương đã đồng ý, vậy thì có gì không được?
"Nhẹ thì phạt ba mươi côn, nặng thì đày đi sung quân".
Giọng nói không có chút tình cảm nào của Tương Vương lọt vào tai Thạch Vân Phi, thân mình cứng đờ kia, tựa như không biết mình đã nghe được gì. Chỉ có Tôn Hân đứng một bên lập tức phản ứng lại, quỳ trên mặt đất cầu khẩn nói: "Lạc tiểu huynh đệ..... À không, là Tương Vương Thế tử, Thạch