Chương 21: Trạng nguyên - Phò mã
Đối với việc trời vừa sáng đã bị triệu vào cung, đồng thời còn gọi cả Lạc Tử Phong, Tương Vương cảm thấy có chỗ không đúng. Dựa vào hiểu biết ở chung nhiều năm của hắn với Cảnh Thái đế, hôm nay nhất định sẽ phát sinh chuyện gì đó.
Sau khi ngồi ở Thiên điện uống trà một canh giờ thì cuối cùng cũng nhận được ý chỉ yết kiến Hoàng thượng. Tương Vương để chén trà xuống, cùng Lạc Tử Phong đi vào Ngự thư phòng.
"Vi thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế".
"Miễn lễ, bình thân, ban tọa".
Sau khi Tương Vương và Lạc Tử Phong đi vào Ngự thư phòng thì ánh mắt của Cảnh Thái đế chưa từng rời khỏi người Lạc Tử Phong. Càng nhìn hắn càng cảm thấy thỏa mãn, người như vậy nếu làm Phò mã của Cảnh Dung thì nhất định có thể đối tốt với nàng, hơn nữa trong tay nắm binh quyền, như vậy nửa đời sau của nữ nhi hắn cũng sẽ trôi qua yên ổn.
"Không biết hôm nay Hoàng thượng triệu kiến vì chuyện gì?". Tương Vương lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần công công đang hầu hạ mình ngồi xuống, hắn không muốn ở đây quá lâu, vừa nãy hắn đã chú ý đến lão đế Cảnh Thái này, chẳng lẽ muốn đánh chủ ý lên người hậu bối nhà hắn sao?
Tuy nói tầm mắt lạnh lẽo của đối phương không có trực tiếp phóng lên người mình nhưng Cảnh Thái đế vẫn cảm thấy lạnh cả người. Thật là không có cách nào, quả nhiên chuyện năm đó để lại bóng tối quá lớn cho hắn, bây giờ mới thận trọng từng bước như vậy.
"Tương Vương vẫn nên ngồi xuống trước đi. Yên tâm, nếu Thế tử không muốn, trẫm tuyệt đối không miễn cưỡng", Cảnh Thái đế mang theo tia tự giễu nói.
Nghe được lời này, Tương Vương cũng chỉ liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng vẫn cho đối phương mặt mũi, ngồi vào ghế. Cho dù nói thế nào thì đối phương là quân, mình là thần, cho dù có bất mãn thế nào đi nữa thì lễ nghi quân thần vẫn phải tuân thủ.
Nhìn Tương Vương rốt cuộc cũng thu lại khí tràng giương cung bạt kiếm, sắc mặt thoáng ôn hòa ngồi xuống ghế, trong lòng Cảnh Thái đế cũng nhẹ đi. Sau đó liền nói ra mục đích hôm nay của mình: "Có lẽ Tương Vương và Thế tử cũng đã nghe nói chuyện Hung Nô phái sứ giả đến lần này. Gần đây trong kinh thành cũng không thiếu lời đồn, nói Hung Nô muốn hòa thân với chúng ta. Nhìn quanh dòng dõi của trẫm, chín nam mười hai nữ, bây giờ chỉ có mình Cảnh Dung còn độc thân. Cảnh Dung.... trẫm sao có thể nỡ đem đứa nhỏ này đưa đến Hung Nô".
Lạc Tử Phong nghe vậy thì ngẩn ra, chuyện hòa thân là thật sao?
So với Lạc Tử Phong, Tương Vương đại thể cũng đã đoán được mưu đồ hôm nay của Cảnh Thái đế. Haha, lẽ nào muốn mượn Thế tử của mình để bảo vệ Cảnh Dung sao? Mưu đồ này tính toán cũng quá lớn đi, nghĩ đến đây, trong mắt hắn liền lộ ra khí tức nguy hiểm.
"Như vậy Hoàng thượng dự định làm sao giải quyết chuyện này đây?", Tương Vương tựa tiếu phi tiếu hỏi.
Thì ra là vẻ mặt như vậy? Trong lòng Cảnh Thái đế nhất thời rung lên hồi chuông cảnh báo, ý nghĩ vốn đã kiên định đột nhiên dao động. Nhưng mà vừa nhớ đến hài tử đáng thương kia, bi thương mà mẫu thân nàng từng trải qua hắn nhất định không thể để nàng tiếp tục thừa nhận. Không sai, ít nhất phải bảo vệ được Cảnh Dung, nhất định phải bảo vệ được Cảnh Dung.
"Bài thi của Thế tử đang nằm trong tay trẫm, trẫm đã xem qua, kim khoa trạng nguyên sẽ là khanh chứ không phải ai khác. Ngày mai trẫm có thể ở lúc lâm triều chiêu cáo thiên hạ". Nói rồi, Cảnh Thái đế nhìn Lạc Tử Phong một chút, quả nhiên đối phương lộ ra vẻ mặt vui mừng như trong dự đoán của hắn. Nếu là như vậy thì hắn liền an tâm một nửa, tiếp theo nói ra chuyện còn chưa xong: "Đồng thời, trẫm cũng tuyên bố chiêu Thế tử làm Phò mã, cùng thành hôn với Cảnh Dung".
Quả nhiên... Tương Vương nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Lạc Tử Phong, khẽ thở dài một cái, vừa định nói gì đó bác bỏ ý của Cảnh Thái đế thì đã bị đối phương cướp mất lời.
"Thế nhưng, bởi vì đối phương là Thế tử ngươi, năm đó trẫm có lỗi với mẫu thân ngươi, cũng bởi vì không để ý nguyện vọng của nàng mà ban một đạo thánh chỉ. Vì lẽ đó, lần này trẫm không hi vọng bi kịch năm đó tái diễn, nếu người không muốn, trẫm cũng sẽ không làm khó người khác. Trẫm cho ngươi một ngày cân nhắc, trước thời gian đóng cổng cung ngươi đến cho Ngự thư phòng nói cho trẫm câu trả lời thuyết phục nhất có thể. Thế nhưng trẫm phải nhắc nhở một chút, Phò mã nhất định là Trạng nguyên, Trạng nguyên nhất định là Phò mã, nếu Thế tử ngươi không muốn, như vậy liền sẽ đồng thời đánh mất vị trí Trạng nguyên".
Trạng nguyên cái gì, Lạc Tử Phong không hề để ý, thế nhưng nàng quan tâm nếu như mình từ chối thì kết quả sẽ như thế nào?
"Nếu vi thần từ chối vậy thì ai sẽ là Trạng nguyên?", ông trời phù hộ, tuyệt đối không được là Thạch Vân Phi.
"Thạch Vân Phi", Cảnh Thái đế chậm rãi lên tiếng: "Tuy nói địa vị người này cách xa Thế tử, thế nhưng tài hoa cũng chỉ thua kém một chút. Nếu như nói Thế tử tương lai có địa vị quyền thế có thể bảo vệ Cảnh Dung khỏi vòng xoáy chính trị này rất tốt thì Thạch Vân Phi không quyền không thế cũng có thể để Cảnh Dung ngăn cách ở ngoài vòng xoáy chính trị này. Hai vị đều là Trạng nguyên cùng Phò mã tốt nhất để lựa chọn".
Lúc nãy khi Hoàng thượng nói Trạng nguyên vừa là Phò mã, Phò mã vừa là Trạng nguyên thì Tương Vương đã định một lời từ chối. Trạng nguyên gì đó cũng thôi không cần đi, thế nhưng lão già này lại có thể để Thạch Vân Phi làm dự bị? Nếu như vậy thì mình không có cách nào tự ý quyết định thay Tử Phong, như vậy, Tử Phong, sự lựa chọn của con sẽ là gì?
"Để ta suy nghĩ kĩ một chút". Lạc Tử Phong chưa bao giờ cảm thấy khó lựa chọn như vậy, hóa ra là như vậy phải không? Thạch Vân Phi năm đó cũng dưới tình huống như vậy trở thành Phò mã sao? So với Lạc Tử Phong nàng mà nói, Hoàng thượng sẽ không cho Thạch Vân Phi cơ hội lựa chọn, vì lẽ đó việc Thạch Vân Phi trở thành Phò mã đã được quyết định từ khi hắn nắm được danh vị Trạng nguyên rồi. Thì ra bi kịch kiếp trước của mình được hình thành một cách phức tạp như vậy? Trước đây còn tưởng Thạch Vân Phi vì nịnh hót mới trở thành Phò mã, bây giờ xem ra Phò mã này là phần thưởng đi kèm