Chương 22: Phong Trạng nguyên, chiêu Phò mã
"Hoàng thượng giá lâm!".
Vĩnh Nguyên năm ba mươi lăm, ngày mùng tám tháng tư, ngày này là lần đầu tiên Lạc Tử Phong đứng chính điện vương triều Thanh Lam, có liên quan rất lớn đối với nhân sinh sau này của nàng.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế".
Quần thần quỳ xuống hô vang như dời non lấp biển, Lạc Tử Phong bị khung cảnh đồ sộ này làm chấn động, đây chính là quyền lực của đế vương sao? Như vậy người đang ngồi trên kia được vạn dân quỳ lại giờ phút này có biểu tình như thế nào? Có điều lúc này không thể ngẩng đầu lên được, chỉ có thể đứng phía sau các đại thần, cùng nhau cuối đầu, dáng vẻ cung thuận.
"Miễn lễ, bình thân".
"Có chuyện lên tấu, vô sự bãi triều".
Lần lâm triều này cũng dựa theo quy cách ngày thường, chỉ là ba người trẻ tuổi lần đầu đứng trong đây cảm thấy rất là mới mẻ.
Lạc Tử Phong, Thạch Vân Phi, Dương Thiên, ba người đứng song song nhau, ai cũng không nhìn ai, chỉ lẳng lặng đứng, chờ đợi thời cơ ra trận của mình. Mãi đến khi bị gọi tên, ba người mới từ trong góc bước ra, quỳ gối giữa đại điện chờ đợi đề thi cùng quyết định cuối cùng của Hoàng thượng. Có điều kỳ thực quyết định cuối cùng thế nào đã không còn quan trọng, có thể ở khoa thi bộc lộ tài năng, có thể đứng ở nơi này đã là một một khẳng định to lớn đới với người đọc sách. Là Trạng nguyên hay thám hoa bảng vàng đã không có gì khác nhau nữa.
Lạc Tử Phong mừng rỡ phát hiện mình cuối cùng cũng có thể không đem sự chú ý đặt lên người Thạch Vân Phi nữa, cho dù bây giờ người này đang đứng bên cạnh thì cũng không khơi nổi chút hứng thú nào của nàng.
Cảnh Thái đế nhìn ba người quỳ bên dưới, ánh mắt không tự chủ được dừng trên người thiếu niên bạch y sống lưng thẳng tắp kia, chưa kịp suy nghĩ liền nói ra đề thi cuối cùng mình đã chuẩn bị sẵn: "Không biết ba vị đây có suy nghĩ thế nào về việc kết giao? Chuyện này hẳn là ba vị đã nghe được ít nhiều rồi đúng không? Sứ giả Hung Nô hướng về ta muốn để Cảnh Dung công chúa kết làm thông gia".
Đều nói gần vua như gần cọp, quả nhiên không có chút khoa trương nào,Lạc Tử Phong nhạy cảm nhận ra được, giờ khắc này bên trong đại điện vô cùng yên tĩnh. Chắc là mọi người bây giờ đang nơm nớp lo sợ, đang muốn bo bo giữ mình nên không dám phát ra bất kì tiếng động nào? Sợ hãi như vậy không phải vì không đoán ra tâm tư của Hoàng thượng mà là vì thái độ của Hoàng thượng đối với chuyện này không hợp với ý tưởng trong lòng bọn họ.
Có điều, có hai người không giống như mọi người, cả hai đều bày ra dáng vẻ khí định thần nhàn. Một người đứng đầu quan văn - Lạc thừa tướng, một người khác chính là người đã hai mươi năm không lâm triều, nhưng vừa đến thì đã đứng đầu quan võ - Tương Vương. Tương Vương bình tĩnh như vậy tất nhiên Lạc Tử Phong biết nguyên nhân, còn bên Lạc thừa tướng.... Có điều không cần phải nói, nếu nói về mấy lão hồ ly thì thì Lạc thừa tướng nhà bọn họ chính là đứng đầu hàng ngũ này.
So với sự im lặng của bách quan thì hai người bên cạnh nàng bây giờ là dáng vẻ nóng lòng muốn thử. Là muốn ở trước mặt Hoàng thượng biểu hiện một phen sao? Đã như vậy, nàng liền đứng một bên đi, cái danh tiếng này, liền nhường cho bọn họ là được rồi.
Thạch Vân Phi, ngươi sẽ trả lời thế nào? Chẳng biết vì sao, Lạc Tử Phong có cảm giác kì quái, thời điểm này của kiếp trước, câu hỏi của Hoàng đế nhất định không phải như vậy. Luôn cảm thấy Thạch Vân Phi không có cách nào nói ra đáp án thỏa mãn, như vậy tên nam nhân luôn coi mình là trung tâm này sẽ nói ra thứ gì tốt đây?
Quả nhiên, lúc này Thạch Vân Phi rốt cuộc cũng nhìn Lạc Tử Phong một chút, trong mắt có hận thù và đắc ý. Thật buồn cười, người nên hận làm sao có thể đến lượt Thạch Vân Phi hắn? Lạc Tử Phong hừ lạnh trong lòng, cũng không nhìn lại ánh mắt Thạch Vân Phi, yên tĩnh đứng một bên, chờ đợi đáp án của hai nam nhân này.
"Hoàng thượng, thảo dân cả gan trả lời trước", ngay lúc Dương Thiên còn đang xoắn xuýt bản thân đang ở giữa hai người không biết tài học thế nào, mình có nên làm chim đầu đàn hay không thì đã bị Thạch Vân Phi giành trước một bước, đứng dậy khom người chờ lệnh.
"Được". Đối với người trẻ tuổi có tự tin đảm lược như vậy Cảnh Thái đế vẫn có chút thưởng thức, ánh mắt lại phiêu đến trên người Lạc Tử Phong. Đem cơ hội nhường ra như vậy, bày ra dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình như vậy thật sự được sao? Lẽ nào bởi vì ước định hôm qua mà đối với đề thi cuối cùng hôm nay sinh ra mệt mỏi? Đối với phản ứng của người này, trong lòng hắn sinh ra một tia bất mãn nhàn nhạt, có điều, hỉ nộ không biểu hiện này, đối với một người làm Hoàng đế mấy chục năm như hắn đã thành thạo điêu luyện rồi.
Lén lút ngẩng đầu nhìn Cảnh Thái đế ngồi trên long ỷ, đối phương lúc này mang theo mặt mày ý cười, là hài lòng với mình sao? Nhất định phải biểu hiện càng thêm xuất sắc mới được. Tuy rằng kì thi Hương chỉ đứng thứ hai, nếu lúc này có thể có được hảo cảm của Hoàng thượng thì cơ hội chuyển bại thành thắng cũng có không ít khả năng, không phải sao?
"Vậy thảo dân liền cả gan đàm luận chuyện này. Thảo dân cảm thấy hòa là cách đàm phán hòa bình tốt nhất. Thân là Công chúa một nước không chỉ đại diện cho tôn nghiêm quốc gia mà trên vai còn là sứ mệnh giúp bách tính an cư lạc nghiệp. Nếu như có thể lấy bản thân đổi lấy hòa bình hưng thịnh thì có gì là không thể? Từ cổ chí kim, người bị thương nặng nhất trong chiến loạn chính là bách tính, nếu cách này có thể giúp chúng ta thoát khỏi chiến tranh kéo dài thì tất nhiên nên sử dụng, đồng thời cần hỏa tốc thi hành".
Yên tĩnh, chờ đợi Thạch Vân Phi chính là sự im lặng chết chóc, bất kể là Hoàng thượng ngồi trên kia hay là quần thần đứng khom lưng bên dưới. Phản ứng như vậy khiến lòng hắn thấp thỏm, làm sao vậy? Cho dù mình nói không đặc sắc thì cũng không cần phải phản ứng như vậy đi....
Xem tới đây, nếu Lạc Tử Phong không biết chuyện này là thế nào thì đúng là quá mức trì độn. Lời của Thạch Vân Phi nói ra tiếng lòng của quần thần, nhưng mà lại chạm đến vảy ngược của người ngồi trên kia. Chẳng biết vì sao đối với chuyện này suy tính của Cảnh Thái đế không phải là vì quốc gia và bách tính. Bất luận người nào cũng có lúc ích kỉ, lần này, vị anh minh chi chủ kia lựa chọn làm một người phụ thân hướng về tình cảm.
Cảnh Thái đế không nói gì, thế nhưng càng lúc càng không che giấu được cơn giận của mình. Ngay lúc hắn sắp bạo phát thì thiếu niên nãy giờ vẫn làm ra vẻ chuyện không liên quan đã di chuyển, rốt cuộc cũng muốn