Chương 65: Tình đậm duyên sâu
"Ngoại công, Ngự y đến rồi, Tử Phong nàng làm sao vậy?".
Là Cảnh Dung? Tương Vương thẫn thờ ngẩng đầu lên, nháy mắt nhìn thấy Cảnh Dung thì lệ như suối trào, "Đến rồi, rốt cuộc cũng đến rồi, Tử Phong nó... Ta cũng không biết nó làm sao, không có bất kì biểu hiện nào, đột nhiên ngất xỉu, Ngự y đâu? Nhanh để hắn đến xem một chút".
"Tưởng thái y, làm phiền". Cảnh Dung lúc này tuy rất lo lắng cho tình hình Lạc Tử Phong, thế nhưng lý trí vẫn chiếm thượng phong, nhường chỗ cho Tưởng thái y vừa nhận chức Viện thủ, mà nàng cũng vẻ mặt sầu lo đứng một bên. Nhìn Lạc Tử Phong sắc mặt hồng hào nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh, chuyện này không hợp lẽ.... Cảnh Dung cũng có chút tinh thông dược lý, lúc này thấy Tưởng thái y ấn huyệt cho Lạc Tử Phong thế nhưng đối phương không hề hay biết, nàng mới ý thức được vấn đề rất nghiêm trọng. Chẳng lẽ độc Tĩnh quốc lại tái phát? Không nên a, Ngô thái y đã nói, dư độc thanh lọc xong rồi, vì vậy sẽ không xuất hiện tình huống này.
Cảnh Dung như nghĩ đến chuyện gì, quay sang Thanh Nhi đang đứng một bên nói: "Thanh Nhi, mau đi lấy thuốc dự phòng của bản cung đến".
"Thuốc dự phòng?". Thanh Nhi có chút kì quái lặp lại, sau đó đột nhiên trợn to hai mắt: "Thuốc dự phòng? Công chúa, người không phải nói....".
Thấy Thanh Nhi còn muốn lớn tiếng hơn, Cảnh Dung mau chóng che miệng nàng ấy lại, nhẹ giọng nói: "Bảo ngươi đi lấy thì liền đi lấy, ồn ào như vậy làm gì, sợ người khác không biết sao?".
Bị che miệng không thể nói chuyện, Thanh Nhi chỉ có thể khóe mắt ứa lệ, có chút oan ức gật đầu tỏ ra đã hiểu, Cảnh Dung lúc này mới buông tay để nàng ấy mau chóng hồi cung.
Có điều chỉ trong một chén trà, Tưởng thái y liền kiểm tra hết thảy một phen, nhìn Tương Vương cùng Cảnh Dung lo lắng đứng một bên, hắn cũng chỉ cúi thấp đầu, "cạch" một tiếng liền quỳ trên đất, giọng nói trầm thấp hòa với áy náy: "Tương Vương, Công chúa, bệnh của Thế tử chính là chi chứng thân thể yếu bẩm sinh, lão thần vô dụng, nhà thuốc hoàng gia đã không còn bụi thiên thạch, bây giờ Thế tử phát bệnh, chỉ sợ.... chỉ sợ....".
"Chỉ sợ cái gì?". Tương Vương trợn mắt, giao Lạc Tử Phong trong lòng cho Cảnh Dung, sau đó nhấc cổ áo Tưởng thái y, cực kì thô bạo kéo đối phương khỏi mặt đất: "Ngươi nói cho bản vương, chỉ sợ cái gì, hả?!".
Còn đang kì quái sao Tương Vương lại ném Lạc Tử Phong cho mình, Cảnh Dung thấy hoàn cảnh này liền hiểu rõ, nhìn Tưởng thái y vô tội bị đối xử như vậy, nàng mau chóng đỡ thân mình Lạc Tử Phong dậy , tránh cho nàng ấy nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, một bên động viên nói: "Ngoại công, bây giờ người có giết chết Tưởng thái y cũng không làm nên chuyện gì. Chỗ của ta còn có một ít bụi thiên thạch, vừa mới dặn Thanh Nhi đi lấy. Tưởng thái y, nếu có đủ bụi thiên thạch thì Thế tử có thể cứu không?".
Tương Vương nghe vậy cũng buông cổ áo Tưởng thái y ra, Tưởng thái y nhận được cứu giúp vội gật đầu: "Cứu được, tất nhiên là cứu được!". Hắn tin, lúc này nếu hắn nói không cứu được Lạc Tử Phong thì người muốn lấy mạng hắn không chỉ một mình Tương Vương, đôi hồng mâu trầm tĩnh kia so với Tương Vương còn ẩn chứa càng nhiều tức giận đáng sợ hơn nữa....
Thời gian một nén nhang trôi đi, cuối cùng Thanh Nhi cũng mang theo một bình sứ bạch ngọc có chứa bụi thiên thạch mệt mỏi xuất hiện ở tiền viện Tương Vương phủ. Nàng chân trước vừa bước vào tiền viện thì Tương Vương chân sau đã tiến lên đoạt lấy bình sứ bạch ngọc giao cho Tưởng thái y, vội vàng hỏi: "Tưởng thái y, đây chính là bụi thiên thạch? Chừng này đủ dùng không?".
Tưởng thái y mở nắp bình ngửi ngửi một chút, lại lắc bình sứ, trên mặt lập tức lộ ra mừng rỡ: "Được rồi, đủ rồi, bây giờ bụi thiên thạch ở nhà thuốc hoàng gia cũng khó cầu, xin hỏi Tương Vương lấy từ đâu vậy?".
Nhìn ánh sáng ước ao trong mắt Tưởng thái y, Tương Vương cũng sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Thanh Nhi, nhưng mà Thanh Nhi vừa mới bị người ta đoạt mất đồ chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào. Tương Vương vẻ mặt lúng túng không thể làm gì khác ngoài nhìn về phía Cảnh Dung, Cảnh Dung thì không vô lễ như Thanh Nhi, chỉ thấy nàng sau khi nghe Tưởng thái y nói có thể dùng bụi thiên thạch này cứu mạng Lạc Tử Phong thì liền lộ ra nụ cười thoải mái, nói" "Đây là từ nhỏ Phụ hoàng ban cho bản cung, dùng làm dự phòng, bây giờ thật sự có đất dụng võ rồi".
"Cái gì?", Tưởng thái y nghe vậy suýt chút nữa ném bình sứ trong tay, Tương Vương thấy thế vội vàng đoạt lại, bảo quản cẩn thận.
Tưởng thái y đột nhiên lắc đầu cự tuyệt nói: "Thứ này là thuốc dự phòng của Công chúa? Không được, không được, lão thần tuyệt đối không thể dùng bụi thiên thạch này, nếu Thánh thượng biết được....".
Cảnh Dung nghe vậy, hai mắt nhắm lại, lạnh lùng nói: "Nếu Phụ hoàng biết được, Tưởng thái y, một nhà già trẻ của ngươi liền để cho bản cung và Tương Vương chăm sóc".
"Cảnh Dung....", Tương Vương vẻ mặt phức tạp nhìn Cảnh Dung: "Bụi thiên thạch này là thuốc dự phòng của ngươi, bản vương tuyệt đối không làm như vậy. Tuy nói bụi thiên thạch đã không còn ở Thái y viện cũng không có nghĩa chỗ người khác không có. Nếu ngươi có thuốc dự phòng thì người khác nhất định cũng sẽ có, bản vương sẽ đi tìm, cái này ngươi tạm thời thu lại đi. Muốn dùng tính mạng của ngươi đổi lấy mạng Tử Phong, cho dù bản vương đồng ý thì sau khi tỉnh lại Tử Phong cũng không nhìn mặt ta a".
Cảnh Dung nghe vậy chỉ lắc đầu: "Tưởng thái y, ngoại công, chuyện hai người lo lắng ta đều hiểu, bụi thiên thạch này không chắc có ngày ta sẽ dùng, thế nhưng Tử Phong không giống vậy. Bệnh trạng của nàng khác với người thường không phải sao? Nhiều