Chương 66: Quấn quýt bên nhau
"Ngoại công, sau khi Tử Phong tỉnh lại thì không cần nói chuyện liên quan đến bụi thiên thạch cho nàng ấy biết, ta không muốn nàng lo lắng chuyện vớ vẩn, xin nhờ người".
Tưởng thái y đem hết khả năng cứu chữa cuối cùng cũng có hiệu quả, Lạc Tử Phong vừa mới hôn mê không lâu, lúc này Cảnh Dung nhẹ nhàng ấn huyệt nhân trung của nàng, nàng liền tỉnh lại. Lạc Tử Phong vừa mới mở mắt ra liền thấy Cảnh Dung, Tương Vương cùng một người lại đang vây quanh mình, nàng giãy dụa muốn đứng dậy, kết quả phát hiện lúc này mình đang nằm trên đất, nàng không hiểu, nhíu mày hỏi: "Ngoại công, con làm sao vậy? Còn có Cảnh Dung, sao nàng lại ở đây? Lão nhân gia này là ai?".
"Tử Phong con không nói tiếng nào đã hôn mê, dọa chết bộ xương già ta đây, còn không phải mau chóng phái người của Thái y viện lại đây sao? Còn có Cảnh Dung, đại khái là nghe chuyện nên cũng theo Tưởng thái y đến đây". Nhận được ánh mắt của Cảnh Dung, Tương Vương chỉ có thể nói qua loa tình huống một hồi, cũng không có tỉ mỉ nói chuyện sau đó. Cũng may bụi thiên thạch có thể che giấu tốt chi chứng thân thể yếu bẩm sinh, cho nên dù Lạc Tử Phong có y thuật phi phàm thì cũng không có cách nào chẩn đoán được bất cứ dấu hiệu kì lạ nào lúc phát bệnh, bằng không, lời nói dối này rất nhanh sẽ bị vạch trần.
"Hả? Con đột nhiên ngất xỉu sao?". Lạc Tử Phong nghi hoặc càng nhiều, tuy nói đại phu không thể tự khám thế nhưng nàng vẫn thường xem mạch cho mình, không có phát hiện chuyện dị thường nào a.
"Tưởng viện thủ phải không? Ta đột nhiên ngất đi là vì nguyên nhân gì, chắc ngươi đã chẩn đoán được rồi chứ? Tại sao ta lại không phát hiện thấy gì?".
Tưởng thái y bị vấn đề của Lạc Tử Phong điểm tên, chấn động há miệng, đột nhiên nhìn thấy Cảnh Dung đang đứng phía sau Lạc Tử Phong. Đôi hồng mâu kia lẳng lặng dõi theo hắn, hắn cảm thấy không rét mà run, hắn từng nghe Ngô thái y nói Lạc Tử Phong tinh thông y thuật, nếu tùy tiện biện ra lời nói dối nào tất nhiên sẽ không qua ải, nghĩ đến nghĩ lui hắn chỉ có thể bày ra vẻ mặt khó khăn nói: "Thế tử, chuyện này.... Lão thần học nghệ không tinh, cũng không biết vì sao Thế tử hôn mê".
"Ngươi cũng không biết sao?". Lạc Tử Phong nghe vậy cũng chỉ gật đầu đã hiểu, có lẽ nàng chưa phát hiện được bệnh trong người mình, hoặc có lẽ hôm nay chỉ là bất ngờ, là do suy nghĩ quá nhiều sao. Nhớ đến đây, hai mắt Lạc Tử Phong đột nhiên tỏa sáng, xoay người nhìn về phía Cảnh Dung: "Cảnh Dung, nàng theo ta, ta có chuyện muốn nói với nàng".
"Có chuyện gì không thể nói ở chỗ này sao?". Bị cử động này của Lạc Tử Phong dọa hết hồn, Cảnh Dung có chút không tự nhiên nói, người trước mắt này đã từng ở trong hôn mê mà nghe hết đối thoại của mọi người, lần này có khi nào cũng như vậy không?
Lạc Tử Phong nghe vậy cũng ngẩn ra, sau đó vẻ mặt quái lạ chỉ Tương Vương, Tưởng thái y cùng Thanh Nhi lúc này nàng mới nhìn thấy, do dự hỏi: "Cảnh Dung, nàng xác định nói ở chỗ này?".
Cảnh Dung kiên định gật đầu: "Không sai, nói ở đây".
"Vậy cũng được.....". Lạc Tử Phong hít sâu một hơi, giống như lấy dũng khí, sau đó vẻ mặt đột nhiên biến đổi, chuyển sang biểu tình u oán nhìn Cảnh Dung: "Cảnh Dung.....".
"A.....". Lạc Tử Phong thay đổi biểu tình vừa mới mở miệng thì Cảnh Dung liền biết đối phương muốn nói vài lời kinh người không thể cho người ngoài nghe thấy, tay mắt lanh lẹ mau chóng tiến lên che kín miệng Lạc Tử Phong, sau đó một tay vòng lấy eo nhỏ Lạc Tử Phong, đổi hướng đi về phía hậu viện Tương Vương phủ, còn không quên nói: "Ngoại công, con có mấy lời muốn nói với Tử Phong. Thanh Nhi, ngươi tiễn Tưởng thái y hồi Thái y viện, nếu đêm nay Phụ hoàng có đến Như Nguyệt trai thì ngươi cứ nói bản cung ngủ lại Tương Vương phủ".
"A? Đêm nay Công chúa không hồi cung nghỉ ngơi sao?". Thanh Nhi ở xa xa hét lên với Cảnh Dung, nhưng mà đối phương đi rất nhanh, chỉ chớp mắt đã biến mất khỏi tiền viện, ánh mắt cầu cứu không thể làm gì khác ngoài dời lên người Tương Vương.
"Thanh Nhi cô nương phải không? Ngươi không cần lo lắng, Cảnh Dung ở Tương Vương phủ sẽ không sao, ngày mai ta để Tử Phong tự mình đưa Cảnh Dung hồi cung, ngươi cứ yên tâm đi".
Nghe Tương Vương nói thế, Thanh Nhi lườm nguýt một phen, người này căn bản không biết nàng đang lo lắng chuyện gì, tự thân Lạc Tử Phong hộ tống về mới càng khiến nàng lo lắng có được không? Không cần nói với nàng nhân vật như Tương Vương lại không biết gần đây trong kinh thành lời đồn về Công chúa bay đầy trời, thật vất vả mới trở lại hoàng cung, lời đồn mới lắng xuống một chút, bây giờ vừa ngủ lại vừa tự mình hộ tống trở về, danh dự Công chúa nhà nàng thật sự không có cách nào cứu vãn nữa rồi!
Nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng rời đi của Thanh Nhi, Tương Vương có chút không hiểu làm sao vậy, tiểu cô nương bây giờ sao vậy chứ? Động một chút liền tức giận nha, quả nhiên mị lực của hắn đã không thể so với năm đó a, ngay cả chọc một tiểu cô nương vui vẻ cũng không được nữa, già rồi, già rồi a. Nghĩ đến đây, ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn về hướng Cảnh Dung mang Lạc Tử Phong rời đi, chỉ là hắn cũng có người nối nghiệp rồi không phải sao? Nhìn dáng vẻ căng thẳng đó của Cảnh Dung, nhớ lại lúc trước "không cẩn thận" thấy được Tử Phong cưỡng hôn Cảnh Dung, trong đầu hắn liền hiện lên những chuyện hai người có thể làm ở Lâm Nguyệt cư. Ừm, mặc kệ là làm gì thì tóm lại cũng là chuyện tốt, mà hắn cũng có chuyện cần làm. Bụi thiên thạch ư? Xem ra ngày mai hắn phải đến quân doanh một chuyến rồi.
Lâm Nguyệt