Chương 68: Mai Cốt Địa
Mười lăm tháng bảy năm Vĩnh Nguyên thứ ba mươi lăm, khoảng cách đến ngày thành hôn của Lạc Tử Phong và Cảnh Dung còn đúng một tháng. Sau khi hai người được thông báo rằng một tháng này không được gặp nhau thì lúc này các nàng mới nhớ ra một chuyện. Cho dù là hoàng gia thì cũng có vài tập tục giống dân gian, một tháng không gặp sao? Lạc Tử Phong nghỉ ngơi ở Tương Vương phủ học lễ nghi cùng với Cảnh Dung ở trong cung bị các mama vây kín đều đồng thời ai oán, nếu đã như vậy thì hôm nay các nàng bất luận thế nào cũng phải gặp nhau một lần. Nghĩ như vậy, hai người cuối cùng vào giữa trưa đồng thời thoát khỏi sự trông coi của người bên cạnh trốn ra ngoài, tình cờ gặp nhau chỗ cách cửa cung không xa lắm.
"Tử Phong, sao ngươi lại chạy đến đây?". Cảnh Dung nhìn Lạc Tử Phong lén lén lút lút dòm ngó ở chỗ cổng cung màu đỏ mà bây giờ chắc khác gì cửa nhà tù, kinh ngạc hỏi.
Lạc Tử Phong đương nhiên cũng hiếu kì với sự xuất hiện của Cảnh Dung, có điều vẫn trả lời: "Ta nghe mama dạy lễ nghi nói qua đêm nay chúng ta chỉ có thể gặp lại vào ngày thành thân. Ta vừa nghe thì cảm thấy như vậy không ổn, vì vậy tranh thủ lúc mama đi chuẩn bị bữa trưa liền lén lút chạy ra ngoài. Cảnh Dung, nàng thì sao? Sao lại xuất hiện ở cổng cung như vậy, có phải có chuyện quan trọng cần đi xử lí không?".
Cảnh Dung nghe vậy thì lắc đầu một cái, nháy mắt nghịch ngợm với Lạc Tử Phong: "Không phải chuyện gì quan trọng, lý do của ta hoàn toàn giống với Tử Phong nha".
Lạc Tử Phong vừa nghe, khóe miệng lập tức cong lên, nhấc chân muốn thu ngắn khoảng cách của hai người, ai ngờ Cảnh Dung lại nhẹ nhàng tránh đi. "Nhìn dáng vẻ tươi cười của ngươi kìa, miệng sắp kéo đến mang tai rồi, chúng ta không thể ở chỗ nguy hiểm này quá lâu được, mấy mama không thấy ngươi và ta thì nhất định sẽ đến tìm xung quanh đây".
"Lẽ nào Cảnh Dung chưa từng nghe nói chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất sao?". Nói rồi, Lạc Tử Phong lại mở ra hai tay muốn ôm lấy Cảnh Dung.
"Cả ngày đều không đàng hoàng!". Cảnh Dung oán trách nói nhưng lần này cũng không có né tránh, trực tiếp bị Lạc Tử Phong ôm đầy cõi lòng. Đương nhiên là nàng không đồng ý với lí luận ấu trĩ lúc nãy của Lạc Tử Phong, chỉ là không muốn phải rối rắm với loại chuyện thế này mà thôi. Nhưng nếu ở chỗ này quá lâu, bị mama phát hiện được rồi chặt đứt cơ hội ở chung của hai người thì nàng sẽ buồn bực rất lâu nha.
Qua một hồi, Cảnh Dung lên tiếng nhắc nhở: "Ôm đủ chưa? Đủ rồi thì chúng ta đi thôi".
"Còn chưa đủ được không, làm sao cũng ôm không đủ, Cảnh Dung, tại sao còn một tháng nữa chúng ta mới thành thân? Thật muốn lập tức thành thân, sau đó ta liền có thể ôm nàng như vậy". Lạc Tử Phong vừa nói vừa cúi đầu xuống, cọ cọ gò má của mình lên mặt Cảnh Dung, mười phần ý vị làm nũng.
"Thật hết cách với ngươi.....". Ngoài miệng thì nói vậy nhưng Cảnh Dung vẫn phối hợp với động tác cọ cọ của Lạc Tử Phong, rõ ràng là vẻ mặt rất hưởng thụ. "Ta nhớ ấn tượng của ta với ngươi ở kiếp trước không hề như thế này, nữ tử cương liệt không thay đổi kia chạy đi đâu rồi? Hay là nói, chỉ là do ta chưa từng thấy được, kì thực kiếp trước lúc ngươi ở chung với Thạch Vân Phi cũng như thế này?". Vừa nghĩ đến kiếp trước Lạc Tử Phong vì một nam nhân như Thạch Vân Phi mà nhảy sông tự vẫn thì Cảnh Dung liền cảm thấy trong lòng chua xót chịu không nổi, tâm tình vốn dĩ đang tĩnh lặng như mặt hồ bởi vì mùi chua này mà nổi sóng, thiếu chút nữa là tràn ra ngoài.
Lạc Tử Phong đột nhiên dừng lại động tác cọ cọ ái muội, dùng cái mũi cao thẳng dùng sức ngửi ngửi xung quanh Cảnh Dung, cuối cùng còn bày ra vẻ mặt tò mò nói: "Thứ gì chua như vậy, là bình dấm chua nhà ai bị làm đổ sao?".
Lúc Lạc Tử Phong nói nửa câu đầu, Cảnh Dung còn tin là thật thử ngửi theo một cái, thế nhưng nửa câu tiếp theo của đối phương khiến nàng lập tức đen mặt, thu lại hai tay đang ôm lấy vai người kia, thoát khỏi lòng Lạc Tử Phong, xoay người, không nói lời nào liền đi thẳng một mạch.
"Tức giận?". Lạc Tử Phong không hiểu gãi gãi đầu, tự lẩm bẩm một câu, trái lo phải nghĩ cũng chỉ nghĩ ra khả năng này, nhanh chóng đuổi theo như một trận gió, lấy lòng nói: "Cảnh Dung, ta sai rồi, nàng tha lỗi cho ta đi".
Cảnh Dung nghe vậy chỉ lạnh lùng liếc Lạc Tử Phong một cái, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác. Hừ, lại dám chế nhạo nàng, lần này tuyệt đối không dễ dàng tha thứ như vậy, huống chi, nàng vốn là ghen thật, không có gì cần che giấu. Nam nhân Thạch Vân Phi kia rốt cuộc có chỗ nào tốt, đáng giá để Lạc Tử Phong kiếp trước, à không, là Lạc Thi Kiều khổ sở chờ đợi mười tám năm, hơn nữa vì đó mà bỏ mình? Nói nàng cố tình gây sự hay gì cũng được, hôm nay nàng cho phép bản thân tùy hứng, nếu Lạc Tử Phong không cho nàng lời giải thích thỏa mãn thì hôm nay đừng hi vọng nàng để ý đến nàng ấy. Không phải chỉ là một tháng không gặp nhau thôi sao? Không có gì ghê gớm, nàng nhịn được!
"Cảnh Dung, nàng giận thật sao?". Lạc Tử Phong đi bên cạnh Cảnh Dung mở miệng dò hỏi lần nữa, câu trả lời có được đương nhiên là một cái hừ khinh thường nhẹ nhàng của giai nhân. Phí lời, nàng biểu hiện rõ ràng như thế, đừng có nói với nàng là nàng ấy nghĩ nàng giả vờ!
"Ta.... Ta....". Thấy Cảnh Dung chỉ liếc nàng một cái, cũng không thèm nói chuyện, Lạc Tử Phong thật sự cuống rồi, trong lúc nhất thời vò đầu bứt tai, nàng hoàn toàn không biết nên xử lí tình huống này thế nào? Nàng là người không có kinh nghiệm yêu đương, trước đây nàng và Thạch Vân Phi cũng không có.... Đợi đã, Thạch Vân Phi, hình như có lần