Chương 67: Kiếp trước chưa kể
"Sau đó Cảnh Dung kiếp trước liền chết như vậy sao?".
Sau khi nghe xong câu chuyện xưa dài đằng đẵng này, Lạc Tử Phong chỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh run, nàng hoàn toàn không hề ngờ đế, Cố Hi Hoằng lại phát điên như vậy. Thảo nào Cảnh Dung vẫn gạt nàng, không cho nàng biết tất cả, nếu như đối thủ mưu ma chước quỷ như vậy, một người vừa mới bước ra đời như nàng làm sao có phần thắng.
Cảnh Dung lắc đầu một cái: "Không, vào ngay lúc đó.....".
*****
"Đợi đã, Cố Hi Hoằng, không phải ngươi đã đáp ứng ta không lấy tính mạng của Cảnh Dung công chúa sao?". Người cưỡi ngựa chạy đến là Tuyết Ly công chúa một thân nhung trang. Lần này Hoàng huynh nàng đồng ý hợp tác, đồng thời phái nàng Nam chinh cũng vì Cảnh Dung công chúa, Hoàng huynh nàng đã vào tuổi trung niên nhưng vẫn chưa thú thê, mặc kệ trưởng lão trong tộc khuyên bảo thế nào thì Hoàng huynh vẫn là câu nói kia: "Đời này bản đại hãn không phải Cảnh Dung công chúa thì sẽ không cưới". Chính vì như vậy, khi Cố Hi Hoằng đưa ra âm mưu hợp tác chiếm đoạt giang sơn Cố thị thì nàng liền khuyên Hoàng huynh đáp ứng, cũng lấy điều kiện này trao đổi, bây giờ Cố Hi Hoằng muốn lật lọng sao?
Tuyết Ly công chúa vừa đến thì các cung thủ đang giương cung cũng ngừng tay, Cố Hi Hoằng thấy thế thì cũng thở dài trong lòng vì bỏ mất cơ hội tốt, hắn không có cách nào thực hiện kế hoạch, đành phải đổi lại bộ mặt tươi cười quay đầu lại nói: "Công chúa, này cũng không nên trách ta, ta dùng kế đoạt giang sơn Cố thị, Cảnh Dung tất nhiên không bỏ qua cho ta, ta chỉ là tự vệ mà thôi".
"Tự vệ?". Tuyết Ly công chúa hừ lạnh một tiếng, "Bản công chúa chưa từng thấy người nào tự vệ mà mang theo cả một đội cung tiễn bao vây bốn phía như vậy!". Nói rồi, Tuyết Ly công chúa liền nhảy khỏi lưng ngựa, đi đến cạnh ngựa của Cảnh Dung, định đỡ nàng ấy xuống, ai ngờ Cảnh Dung chỉ lắc đầu cười với nàng, ánh mắt lại lần nữa dừng trên người Cố Hi Hoằng: "Tứ Hoàng huynh, ngươi đem ta bán cho Hung Nô sao?".
Cố Hi Hoằng giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, ôm bụng bắt đầu cười lớn: "Bán? Cảnh Dung, nhìn khắp bầu trời này còn ai có thể xem ngươi như hàng hóa mà bán? Cho dù mười tám năm trước ta làm được, thế nhưng bây giờ.....". Lời sau đó hắn không nói, thế nhưng hắn cũng không cần tự mình nói ra, thế nhưng Cảnh Dung hiểu rất rõ. Bây giờ hắn chỉ có thể đưa Cảnh Dung xuống hoàng tuyền mà thôi, chỉ là chuyện duy nhất đó lại bị phá rối. Muốn hắn thả hổ về rừng sao? Đáy mắt Cố Hi Hoằng hiện lên sát khí, hắn tuyệt đối không lưu lại mầm họa này trên thế gian, hắn có thể tàn sát hết hoàng thất Cố thị, Cảnh Dung tính tình giống hắn như vậy thì làm sao có thể bỏ qua cho Trầm gia bọn hắn. Vì vậy, Cảnh Dung không thể không giết.
"Tứ Hoàng huynh, haha, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi như vậy, thực là buồn cười, đều là giả, tất cả tất cả, tất cả đều là giả! Ta cho rằng mẫu thân chết rồi thì chỉ có một mình ngươi tốt với ta, kết quả thì sao? Ta nắm giữ tất cả, đối nhân xử thế, thậm chí ngay cả thói quen mỉm cười cũng là học từ ngươi, nhưng mà bây giờ ngươi nói cho ta biết tất cả những thứ đó đều là ngụy trang?". Cảnh Dung cắn cắn môi, đột nhiên sự bi thương trong đôi hồng mâu đều biến mất, thay vào đó là hào quang rạng rỡ, Cảnh Dung nhấc trường kiếm, giục ngựa chạy như bay hướng về phía Cố Hi Hoằng. Rốt cuộc Cố Hi Hoằng cũng hoảng loạn, giơ tay lên định để thủ hạ bất luận thế nào cũng không được làm bị thương Cảnh Dung, kết quả đội cung tiễn lại hiểu sai ý của hắn, mũi tên bay đầy trời, nhắm thẳng đến trái tim Cảnh Dung....
Thì ra chết là chuyện thống khổ như vậy sao? Thế nhưng nàng không hề hối hận, đối với người đã từng là Vương tử Hung Nô, bây giờ đã là Đại Hãn Hung Nô, nàng chỉ nói một câu sau cùng: "Tuyết Ly công chúa, nếu như Hoàng huynh ngươi thật sự yêu ta như vậy thì hãy để hắn tàn sát Trầm gia, san bằng Tĩnh quốc, để cẩu tặc hôm nay có thể đền tội vì đã đoạt đi giang sơn Cố thị ta".
Tuyết Ly công chúa thấy thế thì vội vàng đỡ được Cảnh Dung ngã từ trên lưng ngựa xuống, nhưng mà đã muộn rồi, vạn tiễn xuyên tim, thần tiên khó cứu, chỉ có đôi hồng mâu chất chứa thù hận vẫn mở to. Là vì chưa tận mắt nhìn thấy người mình nhờ vả mà chết không nhắm mắt sao?
"Cung tiễn thủ chuẩn bị!", Tuyết Ly công chúa ngồi xổm trên mặt đất trầm giọng ra lệnh.
"Tuyết Ly công chúa, ngươi đây là.....".
Cố Hi Hoằng nhìn xung quanh đột nhiên xuất hiện binh lính Hung Nô thì vội vàng nhảy xuống khỏi lưng ngựa, muốn đi đến gần, thế nhưng một mũi tên như gió liền chặn bước chân của hắn, cả kinh hắn vội vàng thu chân, hoảng loạn mở miệng cầu xin: "Tuyết Ly công chúa, chúng ta đã kí kết hiệp ước minh hữu, ngươi không thể làm như thế".
"Là ngươi phản bội hiệp ước trước, Cố Hi Hoằng, vĩnh biệt, đến địa ngục mà đền tội cho người Cố gia đi".
*****
Nghe xong hồi ức của Cảnh Dung, Lạc Tử Phong phân tích nói: "Vì vậy Cố Hi Hoằng thực ra là mật thám Tĩnh quốc, năm đó lúc Tứ hoàng tử được đưa về nước đã bị Tĩnh quốc tráo đổi?".
Cảnh Dung gật đầu: "Không sai, may mà trời cao cho ta cơ hội làm lại, lần này ta đã sớm điều tra tất cả. Năm đó Tứ hoàng tử thật được đưa sang Tĩnh quốc làm con tin đã chết vì bệnh một năm sau đó, lúc đó tuy rằng Tĩnh quốc cường thịnh thế nhưng trong một thời gian ngắn cũng chịu không nổi hậu quả chiến tranh lần nữa, đồng thời bọn họ cũng không muốn lợi ích vì chiến tranh, bởi vậy đâm lao liền theo lao, giấu chuyện này đi. Từ đó trở đi, Cố Hi Hoằng liền bị thay đổi, người này tên thật là Trầm Ngạo Phong, là kết quả phong lưu của Tĩnh quốc Hoàng đế cùng một cung nữ, bởi vì tướng mạo giống Cố Hi Hoằng thật đến bảy phần cho nên được chọn làm người giả mạo. Đương nhiên, bọn họ cũng biết Thanh Lam quốc trong thời gian ngắn không thể khôi phục nguyên khí, cho nên nháy mắt muốn cứu vãn thế bại. Tuy nói năm đó mẫu thân bị đưa sang làm công chúa hòa thân, thế nhưng được giao sứ mệnh bảo vệ để Trầm Ngạo Phong