Chương 75: Rời khỏi kinh thành
Màn đêm dần dần sâu thẳm, lúc ba người trên xe ngựa đi đến cổng thành thì cổng thành đã đóng từ sớm. Nếu chỉ có một mình Cố Trạch Ngọc thì dù tường thành có cao mấy chục trượng cũng không tính là gì, nhưng mà bây giờ lại có hai người tàn tật thương tích, chuyện này không dễ xử lí.
"Ngàn tính vạn tính lại tính sai giờ đóng cổng thành, bây giờ chúng ta không có cách nào rời khỏi thành, phải làm sao mới được đây, hiệu lực của Vong Ưu hương chỉ có hai canh giờ, đợi đến lúc Tương Vương và Hoàng thượng tỉnh rồi phát hiện không thấy các ngươi, sợ là có đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra các ngươi. Hơn nữa, nếu không tăng tốc thì sợ là không đủ thời gian".
Lạc Tử Phong và Cảnh Dung ngồi trong xe ngựa nghe Cố Trạch Ngọc nói ở bên ngoài, hôm nay hắn không chỉ một lần nhắc đến chuyện không đủ thời gian, ít nhiều cũng khiến người ta để ý. "Thời gian thật sự gấp gáp đến vậy sao?", Cảnh Dung hỏi.
Cố Trạch Ngọc ngồi bên ngoài xe ngựa nghe câu hỏi này của Cảnh Dung thì nhất thời sửng sốt, sau đó lập tức đáp: 'Thời gian đúng là rất gấp, không bao lâu nữa chính là đại hội võ lâm, người chúng ta tìm tuy nói là một cao nhân không xuất thế, thế nhưng tốt xấu gì cũng lệ thuộc vào võ lâm, nếu bỏ qua lần này chúng ta phải đến Dong Thành tìm bọn họ. Đại hội võ lâm ngư long hỗn tạp, thực sự không phải là chỗ tốt để chữa bệnh cho hai người bị thương các ngươi, huống chi.... Mà thôi, bây giờ nói cũng vô dụng, chỉ đành chờ đến sáng sớm mai chúng ta cố gắng đi càng nhanh càng tốt, cố gắng đuổi kịp".
Huống chi? Huống chi cái gì? Trong lòng Cảnh Dung hiện lên nghi vấn, thế nhưng nàng biết bây giờ không phải lúc nên hỏi chuyện này. Gấp lắm sao? Đột nhiên nàng nhớ ra gì đó: "Tử Phong, lệnh bài ngoại công đưa cho ngươi vẫn còn chứ?".
Lạc Tử Phong nghe vậy cũng thốt lên: "Đúng nha, sao ta lại không nghĩ đến nó chứ, lần trước ngoại công vì ta mà đặc biệt xin Hoàng thượng một tấm lệnh bài, ta vẫn luôn mang theo bên người, có tấm lệnh bài này muốn ra khỏi thành không phải chuyện khó".
"Sư phụ, chỗ con có một khối lệnh bài đại diện cho Tương Vương phủ, người cầm lấy nói đi nói chuyện với tướng sĩ thủ thành, bọn họ nhìn thấy sẽ tự động mở cửa thành cho chúng ta". Nói rồi, Lạc Tử Phong muốn dùng tay trái gỡ lệnh bài bên hông xuống, thế nhưng lập tức nhớ lại cánh tay của nàng đã mất từ trong hỗn loạn, bởi vì hiệu lực của ma phí tán vẫn còn cho nên nhất thời chưa từng phát hiện. Bây giò nhớ lại thì cảm giác mất mát không tên hiện lên, cuối cùng không thể làm gì khác là dùng tay phải khó khăn gỡ lệnh bài xuống, đưa cho Cố Trạch Ngọc bên ngoài xe ngựa.
"Được!". sau khi nhận lệnh bài Cố Trạch Ngọc liền giục ngựa đi về phía cửa thành, mà tướng thủ thành đã sớm phát hiện chiếc xe ngựa cách đó không xa thì cũng bắt đầu đi lại cửa thành, ra lệnh toàn quân nghiêm chỉnh chờ đợi. Chờ xe ngựa của Cố Trạch Ngọc đến thì liền bị các binh sĩ cản đường, đi theo đó là một trận mùi hương dễ ngửi.
"Cửa thành đã đóng, muốn ra khỏi thành thì giờ Mão ngày mai hẵng quay trở lại!". Tướng lĩnh thủ thành quát lớn với Cố Trạch Ngọc đang ngồi ngoài xe ngựa.
Cố Trạch Ngọc ngữ khí cứng rắn nói: "Ta chính là thuộc hạ của Tương Vương phủ, phụng mệnh Thế tử suốt đêm ra khỏi thành làm việc, các ngươi còn không mau tránh đường!".
Ngữ khí thô bạo như vậy lại phối hợp với lệnh bài Tương Vương phủ do Hoàng thượng ngự ban khiến cho tướng lĩnh sững sờ, bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, lập tức phản bác: "Hôm nay chính là đại hôn của Tương Vương Thế tử cùng Cảnh Dung công chúa, vào lúc này Tương Vương Thế tử hẳn là đang mơ màng trong ôn hương nhuyễn ngọc, làm gì có tinh lực phái ngươi đi làm việc?".
Lời tướng lĩnh thủ thành vừa nói ra Cố Trạch Ngọc liền theo bản năng nhìn thùng xe ngựa phía sau, cũng không biết hai người bên trong nghe được lời này sẽ có cảm tưởng gì.
Bên ngoài xe ngựa Cố Trạch Ngọc cùng tướng lĩnh thủ thành đọ sức, bên trong xe ngựa Lạc Tử Phong cùng Cảnh Dung tựa vào nhau, buồn bực ngán ngẩm chờ đợi. Ngó vẻ Cố Trạch Ngọc suýt chút nữa là thành công, ai ngờ tướng lĩnh thủ thành lại nói lời này, trêu hai người tân hôn ngượng muốn chết. Cho dù mắt đã không nhìn thấy gì nhưng Cảnh Dung vẫn có thể cảm nhận được người bên cạnh không dễ chịu, khóe miệng hơi cong lên, ngữ khí trêu đùa bật thốt ra: "Tử Phong hẳn là đang thẹn thùng nha, rõ ràng cũng đã trở thành Phò mã gia vậy mà chỉ một câu nói cũng không chịu nổi sao?".
"Không chịu nổi?". Trong mắt Lạc Tử Phong hiện lên một chút phức tạp, bây giờ nàng còn có chuyện gì không chịu nổi, nhưng mà cũng còn có thứ gì có thể chịu đựng được?
"Cảnh Dung, hôm nay ta vô dụng, bằng không hôn lễ của chúng ta sẽ không biến thành như vậy. Chờ đến lúc chúng ta khỏe rồi, ta nhất định sẽ vì nàng tổ chức lại một hôn lễ long trọng, nàng nói có được không?".
Mặt trăng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào trong xe ngựa, Lạc Tử Phong nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve gò má của Cảnh Dung, nhìn đôi con ngươi đã khôi phục màu sắc bình thường đang tỏa ra ánh sáng mê người, rồi lại bị tàn nhẫn đoạt đi rực rỡ thế gian thì nàng liền đau lòng đến muốn rơi lệ. Cảnh Dung cũng không thể nào tiếp nhận sự thật này, bằng không lúc nãy sao lại cứ một lần lại một lần muốn xác nhận, thậm chí không tiếc tổn thương thân thể chính mình....
"Cảnh Dung, đáp ứng với ta, sau này bất luận thế nào cũng không làm ra chuyện tổn thương chính mình, được không?". Nói những lời này, Lạc Tử Phong áp trán mình vào trán Cảnh Dung, khoảng cách giữa hai người vô cùng gần gũi. Có lẽ bởi vì không thể nhìn thấy mà Cảnh Dung có thể cảm nhận được giọng nói và hơi thở ấm áp của đối phương vô cùng rõ ràng, phảng phất như trong trời đất này chỉ còn lại một mình Lạc Tử Phong, trong không gian nhỏ hẹp của xe ngựa, tất cả của nàng đều được Lạc Tử Phong bao bọc, cảm nhận được sự an bình trước nay chưa từng có.
"Được~". Một lời khỏi miệng, Cảnh Dung giống