Chương 76: Chuyện cũ chưa kể (1)
Thì ra, chết là chuyện thống khổ như vậy sao? Cảnh Dung đè lên lồng ngực đau đớn ngồi dậy khỏi giường, ánh mắt thản nhiên mà lành lạnh giờ phút này hiện lên mông lung hiếm thấy, chỗ này... là chỗ nào?
Ngin vấn hiếm hoi còn sót lại trong đáy mắt đều được tất cả những chuyện phát sinh sau đó đã hoàn toàn chứng thực suy đoán của Cảnh Dung. Sau khi rời khỏi Ngự hoa viên nàng dẫn theo Thanh Nhi một bụng nghi vấn quay về Như Nguyệt trai, giống như thường ngày đi vào thư phòng của mình. Nàng đã quay về năm mình chín tuổi sao? Haha, ông trời cũng thật biết đùa giỡn người ta, còn muốn thêm một lần nữa sao? Lẽ nào cảm thấy Cảnh Dung nàng còn chưa bị bắt nạt đủ, còn muốn đùa giỡn vận mệnh của nàng thêm một lần nữa, bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay? Nếu đã như vậy thì cũng quá khinh thường một Công chúa như nàng rồi!
Phụ hoàng hư tình giả ý, Hoàng huynh hư tình giả ý, Hoàng tỷ hư tình giả ý, Phò mã hư tình giả ý, toàn bộ cuộc đời nàng đều bị những người dối trá này chắp vá nên, ấm áp chân thực duy nhất đã mất đi từ hơn hai mươi năm trước, không, với thời gian bây giờ thì chỉ mới ba năm trước mà thôi. Mẫu thân, con nên làm gì bây giờ? Bây giờ cơ hội xoay chuyển vận mệnh đã được bày ra trước mắt nàng, cho nên nàng nên thản nhiên tiếp nhận thống khổ luân hồi một lần nữa, hay là nỗ lực chống lại vận mệnh đây?
"Công chúa cho chuyện gì phiền lòng sao?". Thanh Nhi đứng một bên chờ sai bảo nhìn thấy Cảnh Dung cau chặt mày, không nhịn được mà lên tiếng hỏi. Đợi đến khi Cảnh Dung phản ứng lại thì nàng đã nhìn thấy đôi hồng mâu kia rồi, sau đó âm thầm hối hận, không phải đã quyết tâm rồi sao? Đã nói với Thúy Bình rồi, nếu có cơ hội thì muốn nàng ấy nghĩ cách giúp nàng được đến hầu hạ bên người Viên Nguyệt công chúa. Tuy nói Viên Nguyệt công chúa không được sủng ái, tính khí cũng táo bạo quái lạ nhưng dù sao cũng tốt hơn người đáng sợ trước mắt này.
Nhìn người quan tâm nàng bởi vì nàng mà lúc này trở nên sợ hãi, sắc mặt Cảnh Dung khẽ biến, quả nhiên vẫn còn rất để ý đi, cho dù Thanh Nhi trung thành tuyệt đối với mình thì quãng thời gian ban đầu đó cũng cả ngày nghĩ cách thoát khỏi nàng không phải sao.
"Thanh Nhi, ngươi có tin bản cung biết suy nghĩ trong lòng ngươi bây giờ không?", ngữ khí Cảnh Dung cứng ngắc hỏi.
"A? Công chúa người.....".
"Thanh Nhi ngươi là đang nghĩ phải làm sao để thoát khỏi chỗ của ta đúng không?". Phá hỏng, phá hỏng, phá hỏng, Cảnh Dung không cách nào kìm chế tâm tình muốn phá hỏng tất cả của mình. Nếu thế nhân không coi trọng nàng như vậy nàng cần gì phải để ý thế nhân, cho dù là Thanh Nhi thì vẫn giống như những người khác, toàn bộ đều dối trá ghê tởm như nhau. Tất cả đều là giả, kiếp trước kiếp này, một nhân sinh tràn ngập lời nói dối thì có ý nghĩa gì? Thế nhưng nếu sống lại, như vậy đã có sức mạnh đem tất cả những thứ khiến mình không hài lòng đều loại bỏ triệt để, sau đó lợi dụng quyền lực để trả thù. Mỗi người đều cần phải trả giá tương ứng cho hành vi của mình, có lẽ ông trời chính là cho nàng quay về trừng phạt những người này, nếu đã như vậy thì nàng càng phải tận dụng quyền lực của mình, không phải sao?
"Công chúa oan uổng quá, nô tỳ tuyệt đối không có suy nghĩ đó!". Thanh Nhi quỳ rạp trên mặt đất, cho hành động thấp kém hèn mọn nhưng trong lòng vẫn không yên, không ngừng suy nghĩ làm sao mà Công chúa biết được suy nghĩ trong lòng nàng. Làm một cung nhân thì tuyệt đối không thể sinh ra ý nghĩ đó, cho là thật thì nàng cũng tuyệt đối không thừa nhận.
"Ngẩng đầu lên!". Chẳng biết vì sao mà khi nhìn dáng vẻ quỳ rạp của Thanh Nhi, trong lòng Cảnh Dung lại không có chút vui vẻ trả thù nào, trái tim nàng đã hoang vu khô cạn đến mức không còn tri giác rồi sao?
Thanh Nhi nghe vậy cũng không biết làm gì hơn là run rẩy ngẩng đầu lên, đối diện với đôi hồng mâu không chút độ ấm của Cảnh Dung, chỉ một chút thôi nhưng lại bị khí tức quỷ dị trong đó làm cho cả người run lên, sau đó không ngừng dập đầu, cầu xin Cảnh Dung tha thứ. Ánh mắt đó rốt cuộc là sao vậy? Ánh mắt chủ nhân tựa hồ đã không có tiêu điểm, thế nhưng tuyệt vọng cùng căm hận trong đó lại mãnh liệt như vậy, phảng phất giống như ác quỷ bò lên từ địa ngục muốn lấy mạng kẻ thù, làm người ta mười phần hoảng sợ. Thế nhưng có một chút không thể nghi ngờ, đó là hình ảnh bản thân phản chiếu trong đôi mắt đó chính là xấu xa không thể tả.
Nhìn cái trán đỏ hồng của Thanh Nhi, cuối cùng thì Cảnh Dung cũng động lòng trắc ẩn: "Được rồi, ngươi lui xuống đi, bản cung muốn nghỉ ngơi"/
Cảnh Dung nằm trên giường trằn trọc một đêm, nhớ lại hành động trút giận của mình với Thanh Nhi, ngay cả nàng cũng cảm thấy không thể tin được chuyện gì đang xảy ra. Chủ tớ các nàng một đời sống dựa vào nhau, hình ảnh Thanh Nhi bị trục xuất khỏi cung không ngừng hiện lên trong đầu nàng, làm ra chuyện như vậy nàng cũng thực quá tệ hại, nếu đổi lại nàng kiếp trước....
Một đêm an tĩnh trôi qua, giờ Mão hôm sau Thanh Nhi lại vào rửa mặt trang điểm thay nàng, phát hiện Thanh Nhi không chỉ sưng cái trán mà đôi mắt cũng ửng đỏ, còn có một quần thâm xanh đen dưới mắt, cô nương ngốc này lại khóc cả một buổi tối sao?
Nhớ lại hành động của mình, Cảnh Dung biết rõ lỗi sai là ở mình, biết sai phải sửa luôn là nguyên tắc đối nhân xử thế của nàng, cho nên lúc Thanh Nhi bưng chậu rửa mặt và khăn mặt đến, nàng liền nhẹ nhàng nói tiếng xin lỗi.
"Lạch cạch", Thanh Nhi nghe câu này khiến đôi tay run lên làm rơi đồ lên mặt đất, mắt nhìn thấy mình lại phạm sai lầm cho nên cũng mặc kệ mặt đất đầy nước ướt nhẹp, trực tiếp quỳ xuống nói: "Công chúa tha mạng, nô tỳ chỉ nhất thời không cẩn thận....".
"Thanh Nhi, mau đứng lên, váy của ngươi sẽ bẩn đấy!". Nói rồi, Cảnh Dung định vươn tay kéo Thanh Nhi đứng dậy, ai ngờ tay nàng còn chưa chạm đến người Thanh Nhi thì đối phương đã dùng hai đầu gối lui về sau một khoảng, từ chối Cảnh Dung động chạm. Thấy tay mình vồ hụt, làn váy của Thanh Nhi cũng