Chương 83: Sát thủ truy đuổi
Lệ khí, giết người....
Nhìn thi thể Ngô thái y trên mặt đấtm Cảnh Dung đã cảm nhận được thứ này, người giết người phải đền mạng, cho nên đêm tân hôn đột nhiên xuất hiện một lão nhân điểm huyệt đạo của mình, nói rằng là sư phụ của Ngô thái y thì nàng đã thấu hiểu rồi, chỉ là không ngờ nó đến nhanh như vậy.
"Giết ta đi, báo thù cho đồ đệ của ngươi đi". Nhìn Trương thần y, Cảnh Dung vô cùng thản nhiên nói câu này.
"Ngươi đương nhiên phải chết", Trương thần y lắc đầu, trong mắt lóe lên tia sáng Cảnh Dung nhìn không hiểu: "Chỉ là bây giờ không phải lúc".
Nhin fthaays Trương thần y không có lập tức giết mình báo thù cho đồ đệ mà mang mình rời khỏi hỉ phòng, Cảnh Dung liền hoảng sợ hỏi: "Ngươi muốn làm gì?".
Trương thần y lạnh nhạt trả lời: "Xác nhận một vài chuyện".
Vài câu đối thoại ngắn ngủi cũng không khiến Cảnh Dung nhìn ra mục đích của Trương thần y, nàng chỉ cảm giác được người này tựa hồ không có địch ý sâu sắc với nàng như vậy, vì vậy hắn đây là muốn xác nhận chuyện gì?
Sau đó, hướng đi của đêm tân hôn tựa hồ đã vượt quá tưởng tượng của mọi người, khiến cho mọi người khó tin nhất có lẽ là sự biến hóa của nàng. Một hồi điên cuồng qua đi, tất cả trở nên tĩnh lặng, nhưng mà ánh sáng đã vĩnh viễn rời khỏi nàng, bất luận nàng dùng phương thức tàn nhẫn nhất để đi chứng minh thì cũng chỉ cảm nhận được sự nóng rát thiêu đốt từ lòng bàn tay mà thôi. Thế nhưng, một chút ánh sáng nàng cũng không thấy được, cho nên, nàng mù rồi sao? Chính là chứng thân thể yếu bẩm sinh mà Trương thần y nói, không, lúc này nên gọi là Cố Trạch Ngọc mới đúng, từ lúc nghe được cái tên căn bệnh khiến Lạc Tri Thu qua đời, khiến cho Lạc Tử Phong hôn mê bất tỉnh, bây giờ cũng chính nó đoạt đi đôi mắt của nàng sao?
Đôi mắt có thể chữa, cánh tay bị mất của Tử Phong cũng có thể cứu? Câu nói của Cố Trạch Ngọc quanh quẩn trong đầu Cảnh Dung, hầu như không chút nghĩ ngợi nàng cùng Lạc Tử Phong đều vì đối phương mà kiên quyết lựa chọn cùng người này rời khỏi kinh thành. Ngồi trên xe ngựa đã được Cố Trạch Ngọc chuẩn bị kĩ lưỡng, Cảnh Dung và Lạc Tử Phong lúc này mới bừng tỉnh, tất cả chuyện tối nay người kia đã sớm dự tính rõ ràng, đương nhiên chuyện chuyện đột ngột phát sinh kia không nằm trong kế hoạch, có điều Vong Ưu hương kia chắc chắn là vì nàng và Lạc Tử Phong cho nên mới mang theo. Nhưng mà, lúc này nghĩ thông thì lại thấy chuyện này không có gì đáng trách, là các nàng tự nguyện đi theo Cố Trạch Ngọc cầu y mà.
*****
"Tử Phong, thúc phụ hắn sao lại lâu trở lại như vậy?". Tuy nói hai mắt cản dung lúc này đã mù, thế nhưng thính lực so với người thường đã cao hơn một bậc, từ lúc Cố Trạch Ngọc rời đi đã nửa canh giờ, nhưng mà bốn phía đừng nói là tiếng bước chân, đến ngay cả tiếng chim hót cũng hiếm hoi, một luồng khí tức tiêu điều khiến người ta rất không thoải mái.
Lạc Tử Phong nghe vậy cũng lo lắng nói: "Đúng vậy, lúc nãy chúng ta chạy xe ngựa ngang qua ngọn núi này thì thấy nó không lớn, dựa theo khinh công của sư phụ thì không thể lâu như vậy chưa trở lại, lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi sao?".
"Có chuyện?". Cảnh Dung kéo vạt áo Lạc Tử Phong nói: "Nếu không Tử Phong đi xem thử?".
Lạc Tử Phong lắc đầu cự tuyệt: "Bây giờ Cảnh Dung nàng như vậy rồi, ta sao có thể để nàng ở lại một mình, chúng ta đợi thêm chút nữa đi, dựa theo võ công của sư phụ thì nếu không phải cao thủ tuyệt đỉnh chắc chắn sẽ không làm gì được người. Đợi thêm lát nữa nếu sư phụ vẫn chưa trở về thì chúng ta liền lên xe ngựa đi đến thành kế tiếp rồi tính sau". Nói rồi, Lạc Tử Phong nắm lấy tay Cảnh Dung, rõ ràng nàng ấy đối mặt với bóng tối bất lực như vậy, vậy mà lúc này còn bảo nàng rời đi sao?
Cố Trạch Ngọc quả nhiên không khiến Lạc Tử Phong thất vọng, chưa đầy một nén hương đã xuất hiện, đương nhiên, phía sau còn dẫn theo một đám sát thủ.
"Tử Phong, cỏ này là thuốc con cần, thực đúng là xui xẻo, vừa mới bước ra liền tình cờ gặp được nhóm sát thủ này, đi vòng hơn nữa ngày cũng không cắt đuôi được chúng. Ngồi cho vững, ta không tin đám sát thủ này có thể chạy hơn Tâm Nhi của ta". Cố Trạch Ngọc vừa nói vừa ném thảo dược vừa hái được cho Lạc Tử Phong, còn mình thì ngồi lên xe ngựa, vỗ mạnh lên mông Tâm Nhi một cái, con ngựa liền hí một tràng dài rồi lao đi.
Cảnh Dung cùng Lạc Tử Phong ngồi trong xe ngựa không kịp phản ứng lại thì xe ngựa đã chạy rồi, hai người theo quán tính ngã về phía sau, cũng may bề mặt bên trong xe ngựa đều được lót một lớp da thú dày cộm nếu không ngã như vậy nhất định sau ót sẽ sưng một cục lớn. Một hồi lâu hai người mới quen được tốc độ nhanh như sấm chớp này, lúc này mới bắt đầu đắp thảo dược.
Tuy nói Cảnh Dung không nhìn thấy gì thế nhưng thủ pháp băng bó vẫn rất chuẩn xác, Lạc Tử Phong nhìn thấy không nhịn được thở dài nói: "Cảnh Dung thực đúng là thần mà".
Cẩn thận thay Lạc Tử Phong buộc lại băng gạc, Cảnh Dung mím môi cười rồi mới lên tiếng: "Ta mới không phải là thần, chỉ là quá hiểu rõ thân thể Tử Phong ngươi mà thôi".
"Cảnh Dung nàng.....". Lời ấy vừa nghe thì mặt Lạc Tử Phong liền lấy tốc độ nhanh như chớp đỏ bừng lên, nàng ngượng ngùng "nàng" một hồi nhưng vẫn không nói được câu sau.
"Khụ khụ..... Hai vị, chúng ta đang trên đường chạy trốn, xin chú ý một chút a, có điều, đêm tân hôn của các ngươi không phải bị quấy tung rồi sao? Sao vậy? Hóa ra