Chương 84: Lên thuyền ra biển
"Không sai, làm bại lộ hành tung của chúng ta chính là con ngựa yêu quý của sư phụ, có điều cũng bởi vì nhờ nó mà chúng ta mới có thể tránh thoát khỏi đám người ban ngày kia".
"Sao? Tử Phong có đề nghị gì cứ nói, đừng ngại". Cố Trạch Ngọc nâng chén trà, mím mím môi nói: "Nếu con có ý muốn để ta bỏ Tâm Nhi lại thì....".
"Sư phụ lão nhân gia người yên tâm đi". Lạc Tử Phong trắng mắt liếc Cố Trạch Ngọc một cái, lẽ nào nàng không nhìn ra sao? Lão nhân này yêu quý con ngựa bảo bối như vậy, nàng làm sao có thể ra chủ ý xấu được.
"Con là đang nghĩ, chúng ta có thể đi mua một lượng lớn văn phong tứ bảo". Lạc Tử Phong chấm nước trà vẽ vẽ lên bàn, chốc lát liền thấy mặt bàn ẩm ướt, "Giống như thế này, chúng ta có thể dùng mực đen làm thay đổi màu lông nâu của con ngựa thành màu đen, nó sẽ không hiện ra những dấu ấn đặc biệt nữa, những người muốn lần theo dấu tích của nó để truy đuổi chúng ta cũng không còn cách nào. Còn có chúng ra cũng để người ta chế tạo một bộ móng ngựa mới đặc biệt, nếu không chỉ dựa vào dấu chân ngựa cũng có thể bại lộ hành tung".
"Chuyện này....". Cố Trạch Ngọc suy nghĩ một lát vẫn là gật đầu đồng ý, so với bỏ lại Tâm Nhi thì cũng chỉ có mỗi cách này là tốt nhất.
"Tiếp theo chính là vấn đề của ba chúng ta!". Lạc Tử Phong chỉ chỉ Cố Trạch Ngọc, còn có Cảnh Dung và chính mình, có chút phiền muộn nói: "Vấn đề bây giờ là mục tiêu của bọn chúng là ai? Là sư phụ hay con và Cảnh Dung, hoặc cũng có thể chỉ là con ngựa của sư phụ mà thôi".
"Mục tiêu là ta hay là các con cũng không khác nhau bao nhiêu, dường như giống như nhiều năm trước ta bị Tĩnh quốc truy sát vậy, mục đích tìm ta chỉ có một, mục đích tìm con cũng chỉ giống như vậy, đó chính là ngọc bội Phượng Hoàng trên người hai con".
"Hóa ra mục đích chân chính của đối phương chỉ là ngọc bội Phượng Hoàng? Quả nhiên mọi chuyện bây giờ đã rõ ràng hơn, nếu như nhiều năm trước sư phụ nắm giữ được bảo mã của Hung Nô thì xem ra nói không chừng thân phận của người đã không còn là bí mật trong mắt một vài người. Nếu không phải mọi người biết ngọc bội Phượng Hoàng đã rơi vào tay hoàng thất Thanh Lam thì mấy năm này sư phụ cũng không có yên bình như vậy. Mà con cùng Cảnh Dung có được ngọc bội, lại nhiều lần lộ diện công khai, đối thủ đã sớm đem hai chúng con thành mục tiêu thăm dò. Kết hợp với hiện trường mất tích của con và Cảnh Dung có dấu vết của Vong Ưu hương, không trách nhanh như vậy đã lần theo tuấn mã mà tìm ra chúng ta". Nói đến đây Lạc Tử Phong có chút phiền muộn gõ gõ bàn: "Ba người, mặc kệ chúng ta cải trang giả dạng thành dáng dấp thế nào thì ba người chúng ta cộng thêm một tuấn mã bề ngoài tinh tráng, người có tâm nhất định sẽ nhận ra chúng ta. Lẽ nào thật sự không có cách nào né tránh sao? Sư phụ, người nói thử xem địa điểm chúng ta cần đi lần này còn mất bao nhiêu thời gian nữa mới đến".
"Đích đến vẫn còn cách nơi này cả ngàn dặm, bằng vào chúng ta thì vạn vạn không thể thiếu Tâm Nhi, vốn dĩ chúng ta cần đến trước mười lăm tháng giêng là được rồi, thế nhưng đại hội võ lâm sắp tổ chức, nếu chúng ta đến trễ thì bọn họ sẽ phải rời khỏi tiểu đảo, chờ đến lúc bọn họ trở lại thì cũng là đầu xuân năm sau nữa. Kì thực chúng ta đợi đến tháng giêng năm sau nữa rồi đến cũng được, dù sao thì thương thế của Tử Phong con cũng chịu được, thế nhưng Cảnh Dung thì không thể trì hoãn. Dựa theo tình hình đôi mắt của Cảnh Dung bây giờ thì chúng ta nhất định trong vòng ba tháng phải đến chỗ cần đến, nếu không....". Nói đến đây Cố Trạch Ngọc đột nhiên dừng lại, không tiếp tục được nữa.
Nghe đến đoạn này thì Cảnh Dung đương nhiên biết Cố Trạch Ngọc có kiêng dè, cũng biết kết quả so với chết càng tệ hơn, nếu như chết thì nàng cũng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nàng cũng chỉ cười cười nói: "Thúc phụ có chuyện cứ nói đừng ngại, Cảnh Dung chịu được".
Lạc Tử Phong nhìn Cố Trạch Ngọc bên trái một bộ muốn nói lại thôi, nhìn Cảnh Dung bên phải một bộ không để ý sống chết, hướng câu chuyện tựa hồ cũng không đúng lắm, mặc kệ thế nào thì lúc này vẫn nên đổi chủ đề thì hơn.
Lạc Tử Phong bên này vừa định mở miệng thì Cảnh Dung bên kia giống như nhìn thấy được, mỉm cười chặn lại, nói: "Tử Phong lúc này không cần quấy rầy ta và thúc phụ nói chuyện được không?".
Lạc Tử Phong nghe vậy thì nhất thời kinh ngạc trợn to mắt: "Cảnh Dung làm sao biết được ta muốn nói chuyện, lẽ nào mắt nàng nhìn thấy rồi?".
Cảnh Dung nghe vậy chỉ cười cười, vẫn chưa trả lời, dáng vẻ kia chính là hoàn toàn bày ra bộ dạng yên tĩnh lắng nghe, chờ đợi lời tuyên án cuối cùng của Cố Trạch Ngọc.
Cố Trạch Ngọc có chút khó khăn nói: "Kì thực.... ta cũng không rõ hậu quả sẽ như thế nào, dù sao chuyện như vậy trước đây cũng chưa hề có, thế nhưng từ lúc nhìn thấy hai mắt của ngươi bị mù, sau đó lại kéo theo chuyển biến xấu, đại để cũng có thể tưởng tượng ra được".
"Có liên quan đến đôi mắt? Đôi mắt đã như vậy rồi còn có thể thế nào nữa?". Lạc Tử Phong có chút không rõ nhìn Cố Trạch Ngọc, hi vọng có thể cho nàng đáp án rõ ràng.
"Thì ra là như vậy, đa tạ thúc phụ giải thích nghi hoặc". Cảnh Dung nhẹ giọng nói.
"Đợi đã, các người đều hiểu nhưng ta còn hồ đồ lắm, thân là phu quân bái đường thành thân của Cảnh Dung, ta có quyền biết bệnh tình của thê