Dù sao cũng đã kiểm tra xong hết từ lâu nên mọi người cũng chỉ nói chuyện một lát.
Lúc nào phụ huynh đến đón thì chỉ cần đến báo với thầy Triệu một tiếng là có thể về.
Nếu như không có ai đến đón thì phải đau khổ về trường chờ đến giờ tan học mới được thả.
Bách Khả Phi đi cùng với Bách Dĩ Phàm, Trình Dật Hạo ra cổng bệnh viện, vừa lúc ba của Trình Dật Hạo cũng đến.
Bách Khả Phi với Bách Dĩ Phàm tiến đến chào hỏi.
Ba Trình là quản lý bộ phận của công ty rượu bia thuốc lá, nên đi xe công ty đến.
Ông đề nghị: "Khả Phi với Dĩ Phàm về cùng chú luôn nhé."
Bách Khả Phi vẫn đang buồn bực nên không nói gì.
Bách Dĩ Phàm liếc Bách Khả Phi rồi mới nói với ba Trình: "Cảm ơn chú, Bách Khả Phi đi xe đạp đến nên bọn cháu không cần đâu ạ."
Trình Dật Hạo thất vọng, đành phải đi trước.
Nhìn theo xe đi, Bách Dĩ Phàm quay lại hỏi Bách Khả Phi: "Anh đi gì đến thế?"
"Xe buýt."
Bách Dĩ Phàm liền đi về phía bến xe buýt, Bách Khả Phi đi theo đằng sau.
Hai người đều không để ý đến chuyện Bách Dĩ Phàm nói dối lúc nãy.
Chỗ bến xe buýt đã đứng đầy học sinh cùng trường, nhiều người đã cởi đồng phục cầm ở tay.
Bách Dĩ Phàm với Bách Khả Phi đành phải đứng phía ngoài.
Bách Dĩ Phàm nói: "Tuần này anh Đôn có qua không?"
Vương Viễn Nghiễm từ khi ăn gà muối tiêu của Bách gia thì thỉnh thoảng cuối tuần cũng sẽ đến chơi, ba Bách với mẹ Bách đều quý anh.
"Không." Bách Khả Phi nói: "Ba nó mới đến, dẫn nó đi chơi rồi."
Bách Dĩ Phàm gật gật, nhìn quanh thấy không có người quen, liền hỏi: "Làm sao mà mặt dài như cái bơm thế hả? Người yêu bị tên khác cưa à?"
Khẩu khí đầy sự trêu chọc và hóng hớt.
Bách Khả Phi thở dài: "Cô cô về rồi."
Bách Dĩ Phàm: "Quá Nhi?"
"Phụt!" Bách Khả Phi phì cười: "Là cô của em mới từ Anh về đó.
Là em gái của ba."
Em gái của ba đương nhiên là cô cô rồi, điều này Bách Dĩ Phàm dĩ nhiên phải biết.
Bách Dĩ Phàm: Em còn biết chồng của cô gọi là chú nữa đó.
Cậu thật sự có một bà cô, chẳng qua ấn tượng về bà cô này quá mờ nhạt.
Cao béo gầy thấp như nào cũng không nhớ nổi, chỉ nhớ là quanh năm ở nước ngoài.
Ba Bách vốn không thân với anh em nhà mình.
Ông nội Bách có tổng cộng bốn đứa con, ba nam, một nữ.
Xếp theo thứ tự là bác cả, ba Bách, cô, chú út.
Thế nhưng không phải cả nhà đều lớn lên cùng nhau, có một thời gian ba Bách bị gửi đi...!bị bà nội gửi đi chỗ khác.
Quan hệ giữa ba Bách với bà nội thì ai cũng có thể biết được kết quả.
Lúc Bách Dĩ Phàm vào đại học, giáo viên dạy Hán ngữ cổ văn có dạy bài Trịnh Bá khắc Đoạn Vu Yến.
Nội dung là như này: Trịnh Quốc quốc quân có một người em trai, mẹ ông lại bất công, cực kỳ thương em trai của ông.
Thế nên mẹ ông đã hỗ trợ em trai ông âm mưu tạo phản để diệt con trưởng.
Kết quả là kế hoạch thất bại, người con lớn giết chết đứa con nhỏ.
Lúc ấy, có người cảm thấy Khổng Tử nói bừa.
Làm gì có chuyện mẹ ruột lại ghét con trai mình như vậy được cơ chứ.
Bách Dĩ Phàm lại thấy rất bình thường.
Không tin hả, cứ nhìn bà nội cậu đó, lúc gặp nhau, không lãnh đạm thì cũng giả vờ không quen, có khi còn bóng gió nói ba Bách cái gì cũng không làm được.
Quan hệ của ba Bách với bà nội đời trước chả khác gì kẻ thù, còn tưởng hai người có huyết hải thâm cừu nữa.
Quan hệ kiểu này được đúng một điểm là không cần phải lo vấn đề mẹ chồng nàng dâu.
Ba Bách còn đứng trước mẹ Bách mà đấu với mẹ mình ấy chứ.
Được rồi, nghĩ nhiều quá rồi.
Bách Dĩ Phàm nhìn Bách Khả Phi: "Về thì cứ về thôi.
Dù cho bà ta có từ đâu về thì nhiều nhất cũng chỉ được coi là con rùa biển thôi.
Tính của ba anh còn không biết sao, đến cơm có khi còn lâu mới cho bả ăn ý.
Anh dài cái mặt ra chả khác gì đang tận thế."
Bách Khả Phi xoắn xuýt.
Bách Dĩ Phàm cũng không giục, chỉ lấy ra quyển từ mới rồi đọc.
Xe số 7 bò đến, rồi đi.
Xe số 19 trườn vào, rồi cũng đi.
Xe số 2 dừng lại...!
Bách Khả Phi rốt cục cũng mở miệng: "Lúc anh đi, ở nhà đang họp gia đình."
"Họp cái gì cơ?"
Bách Khả Phi nói giọng bất đắc dĩ: "Bàn xem anh nên vào khối xã hội hay tự nhiên."
Bách Dĩ Phàm:...!À!
Có mỗi việc chọn khối thôi mà đã mở hẳn cuộc họp gia đình.
Chuyện sau này thì sau này đến.
Bách Dĩ Phàm còn không muốn nghe.
Ông đây lôi hết tim gan phèo phổi rồi cẩn thà cẩn thận hỏi thăm, kết quả anh cho tôi đáp án khiến mặt anh dài như cái bơm thế này hả?
Bách Dĩ Phàm tức xì khói, giơ chân lên, nhằm vào ống đồng của Bách Khả Phi, đá!
Đá xong rồi thu chân, nhìn Bách Khả Phi bình tĩnh nói: "Vẻ mặt đau khổ chả khác gì sắp chết.
Em còn tưởng trời sắp sập, anh muốn em đỡ cho anh chứ.
Chỉ là anh đi giết rùa biển rồi đem chôn thôi.
Làm loạn chết em thì anh phải chịu trách nhiệm đó."
Bách Khả Phi ngồi xổm ôm chân, ngẩng lên, tức giận trừng mắt với Bách Dĩ Phàm.
Bách Dĩ Phàm bình tĩnh kéo Bách Khả Phi ngồi dậy: "Có phải chuyện gì đâu mà còn cần phải họp với chả hành.
Không phải anh thích tự nhiên sao."
"Anh muốn học xã hội!"
Bách Dĩ Phàm: "Anh nói gì cơ?"
Bách Khả Phi buồn rầu: "Anh muốn học bên xã hội, văn của anh rất tốt mà, viết văn cũng từng được giải thưởng nữa.
Nhưng cô Ba nói học tự nhiên sẽ dễ kiếm việc.
Anh không cãi được lời ba mẹ với cô nên đi đến chỗ em.
Vừa nãy thầy Dương cũng khuyên anh nên chọn tự nhiên..."
Bách Dĩ Phàm gật đầu đồng tình nhìn Bách Khả Phi, thầm nghĩ: Bạn trẻ đừng cố giãy nữa.
Bách Khả Phi đời trước học tự nhiên rồi thi vào đại học hàng đầu của quốc gia.
Mấy cái vật lý căn bản với vật lý hạt nhân nguyên tử hoa hoè hoa sói gì đó.
Sau đó động kinh thế nào mà bỏ học đi làm ngôi sao.
Nổi tiếng cũng không thấy đâu mà chỉ thấy phải vào tù, vô tình hại chết cả ba lẫn mẹ, ra tù thì tự tử bằng khí than...!
Chờ đã, nghĩ linh tinh gì rồi!
Bách Dĩ Phàm sợ đến chảy mồ hôi lạnh.
Cậu cố nắm lại những ý chính, cẩn thận sắp xếp lại những chuyện xảy ra ở đời trước.
Bách Khả Phi thật ra muốn học ban xã hội → Bách Khả Phi lại học tự nhiên → Bách Khả Phi nghỉ học → Bách Khả Phi làm ngôi sao → Bách Khả Phi ngồi tù → Ba mẹ mất → Bách Khả Phi tự tử.
Jorge Luis Borges có câu Trên thế giới này, bất kỳ chuyện gì cũng có thể là nguyên nhân sinh ra địa ngục.
Nếu như Bách Khả Phi không thích học tự nhiên thì sau này cũng sẽ có ngày nghỉ học.
Bách Dĩ Phàm ngây người đứng bên Bách Khả Phi, bỗng thấy mình đang đứng tại nơi khởi đầu của những đau khổ sau nay.
Bách Khả Phi vẫn mơ hồ chưa phát hiện, anh còn đang khổ não: "Vốn là ba mẹ đã đồng ý để anh tự chọn ban rồi.
Nhưng mà sáng nay cô vừa đến đã bảo anh nên học ban tự nhiên, học xong rồi đi làm lương sẽ cao..."
Bách Dĩ Phàm bùng nổ: "Moá nó, sáng ra không nằm thẳng ra mà ngủ còn ý kiến này nọ, anh học gì thì liên quan cái rắm đến bà ý hả!"
"Em sao thế?" Bách Khả Phi sợ hết hồn: "Được rồi, cũng không sao cả.
Tự nhiên thì tự nhiên đi, mọi người cũng chỉ vì muốn tốt cho anh thôi..."
Tốt em gái anh ấy!
Bách Dĩ Phàm nhìn xe buýt đang