Bách Dĩ Phàm đi vào cổng, qua sân đã nghe được giọng của phụ nữ lạ.
Đương nhiên là của Rùa Biển Cô Cô – Bách Ti Hoà.
Bách Dĩ Phàm lập tức rụt cổ khỏi cửa sổ, mở kĩ năng Nghe góc tường.
Bách Khả Phi:...!
Bách Khả Phi núp sau lưng Bách Dĩ Phàm...!nghe góc tường.
"Nhất định không được nghe lời bọn trẻ nói.
Chúng nó không hiểu chuyện thì biết cái gì cơ chứ? Em có người bạn ở Viện Công nghệ Liên bang Thụy Sĩ, đây là trường đại học nhất nhì thế giới đó.
Thi nhập môn khoa học kỹ thuật là toán, sinh, hoá, lý."
Bách Dĩ Phàm: Ha ha, trước khi nhập học còn phải có chứng chỉ tiếng Đức với chứng chỉ ngoại loại 2 (?) nữa đâu rồi?
"Điều kiện học tập bên Tây cũng tốt.
Cơ bản là các trường được chính phủ tài trợ, học phí rất thấp."
Bách Dĩ Phàm: Sao không nói luôn là tiền sinh hoạt phải tự lo đi?
"Sau khi học xong còn có thể làm việc ở chỗ đó luôn.
Nếu như làm bên kỹ thuật khoa học thì càng tiện để di dân."
Bách Dĩ Phàm: Cô không biết còn có thứ gọi là tính bài ngoại à?
Nói đến du học, không phải Bách Dĩ Phàm không biết gì hết, thậm chí trước khi chết cậu đã chuẩn bị đi du học rồi.
Những gì Bách Ti Hoà vừa nói đều là sự thật nhưng không phải là sự thật hoàn toàn, đã loại bỏ hết những yếu tố bất lợi đi rồi.
Không phải hiểu rõ thì rất khó để nhìn ra chiêu này.
Cao, thực sự quá cao thâm.
Lúc này Bách Ti Hoà còn nói: "Anh chị vạn lần đừng cho nó học xã hội.
Em nói thế cũng chỉ vì muốn tốt cho nó.
Anh chị có ngăn nó cũng là muốn tốt cho nó thôi."
Bách Dĩ Phàm:...!
Không phải mấy lời khuyên có cụm từ "Vì muốn tốt cho nó" đều xuất phát từ thiện ý, cũng có khả năng nói chỉ vì muốn thoả mãn thói hư vinh của bản thân.
Bách Dĩ Phàm không muốn nghe tiếp, quay lại, bôi máu mũi lên mặt Bách Khả Phi rồi kéo mạnh áo Bách Khả Phi lại.
Bách Khả Phi bị bất ngờ, thế là hai người đều bị va vào cửa.
Hai quả bom nguyên tử rơi xuống phòng khách Bách gia.
Bách Khả Phi vẫn còn tốt chán, chỉ là trên mặt bị bôi máu ghê người thôi.
Bách Dĩ Phàm mới gọi là thảm, máu mũi vài dòng, mắt bị thâm tím, vạt áo còn rách nữa.
Ba Bách mẹ Bách thấy thế đứng bật dậy.
Mẹ Bách hét to: "Hai đứa bị sao thế hả!!!"
Bách Khả Phi run lên, Bách Dĩ Phàm rưng rưng nước mắt.
Bách Dĩ Phàm nói: "Anh con muốn bỏ nhà đi.
Con ngăn lại thế là anh ấy đánh con."
Bách Khả Phi:???
Ba Bách, mẹ Bách:!!!
Phản ứng của khán giả không đủ nhiệt tình nha.
Bách Dĩ Phàm cho thêm dầu vào lửa: "Anh ấy nói.
Ba mẹ chỉ thương con thôi, vì thế phải đánh con, đánh chết là xong."
"Không ai hiểu anh ấy hết."
"Ai bảo anh ấy học tự nhiên đều là tên khốn hết."
Ba Bách nuốt không trôi cục tức, phi đến.
"Ba bọn trẻ à!" Mẹ Bạch tiến lên ôm lấy eo ba Bách, phòng khách lập tức lộn xộn tung toé.
Bách Khả Phi không biết đường trốn đi, còn mạnh mồm chỉ vào Bách Dĩ Phàm: "Em nói bậy!"
Lại còn phản kháng!
Ba Bách giận điên người, tát thẳng tay: "Hư đốn! Đánh em ruột của mình thành vậy còn không thừa nhận hả! Đánh chết thằng ranh con này!"
Bách Dĩ Phàm nhân lúc hỗn loạn gạt chân Bách Khả Phi.
Bách Khả Phi không bị ba Bách đánh mà bị Bách Dĩ Phàm gạt chân ngã rầm.
Nhất thời bất lực, oan muốn chết luôn, anh kiên quyết phủ nhận: "Con không nói như thế.
Con không nói!"
"Anh nói! Anh vừa nói mà!" Bách Dĩ Phàm nhảy dựng: "Anh còn nói, anh không muốn học tự nhiên nữa mà.
Anh thừa nhận đã nói muốn thi vào Học viện Điện ảnh không hả!"
Bách Khả Phi: "Có, nhưng..."
Bách Dĩ Phàm: "Anh thừa nhận rồi! Anh còn nói, ngày nào cũng ép anh học mấy cái môn tự nhiên làm anh sắp nôn ra đến nơi! Con trốn trong chăn khóc nữa! Khóc đến mức sắp mù luôn rồi!"
"Em! Em! Em!" Bách Khả Phi run run chỉ Bách Dĩ Phàm, thở hắt ra: "Nói láo!"
Bách Dĩ Phàm tốc độ như vũ bão, nói: "Được, em nói láo.
Vậy anh đi mà học khối tự nhiên đi! Làm mấy cái đề đó đi! Chúc anh mỗi ngày làm đề đến phát nôn! Rồi sau này tìm cách bỏ nhà đi! Đi không được thì đánh em! Anh là tên nhát gan chỉ biết trốn trong chăn mà khóc thôi!"
Chuyện mình có trốn trong chăn khóc hay không thì bản thân Bách Khả Phi cũng không biết, nhưng bây giờ thật muốn khóc một hồi: "Mày câm mồm!!!"
Câm...!mới là lạ.
Bách Dĩ Phàm không bỏ qua: "Anh là tên nhát gan, ngu xuẩn khốn khiếp! Là loại có gan đánh em mà không có gan thừa nhận!"
Bách Khả Phi: "Mày mày mày!"
"Đồ mù! Đồ lợn sống! Trong đầu chỉ toàn đậu phụ nát!"
Bách Khả Phi không chịu nổi nữa rồi!!!
Bách Khả Phi nhào tới, giơ tay lên rồi khựng lại.
Bách Dĩ Phàm nhận, thẳng cẳng đạp cho phát.
Hai người làm loạn hết lên.
Mẹ Bách cũng không cản ba Bách nữa, lập tức chạy qua tách hai thằng con ra.
Ba Bách cũng chạy lại.
Bách Dĩ Phàm diễn quá nhập tâm, nhảy lên nhảy xuống, bứt tóc Bách Khả Phi: "Anh là đồ ngốc, là con lừa ngang bướng!!! Còn dám bỏ học đi làm minh tinh hả! Minh tinh cái rắm!!! Em bị người ta bắt nạt mà còn không làm chỗ dựa cho em! Còn dám bỏ em lại một mình hả!!!"
Mẹ Bách với ba Bách mãi mới tách được hai tên này ra.
Ba Bách ôm đứa nhỏ, mẹ Bách ngăn thằng lớn.
Bách Khả Phi cả người run rẩy, đầu óc trống rỗng, còn hung hăng giơ nắm đấm đứng phía sau mẹ Bách: "Tao không phải muốn bỏ nhà đi! Tao không có!!!"
Bách Dĩ Phàm cũng không vừa, bị ba Bách ôm ngang eo vẫn giơ chân đạp loạn: "Bảo anh có thì là có!"
"Không có!"
"Bây giờ không có thì sau này có!"
"Không phải!"
"Điên mới tin anh! Anh có bản lĩnh thì đừng có học tự nhiên đi! Có bản lĩnh thì đi thi Học viện Điện ảnh đi! Có bản lĩnh thì nhốt mình trong phòng đừng có ló mặt ra đi!"
"Đi thì đi!" Bách Khả Phi quay đầu đi, "Rầm" một tiếng, đóng cửa phòng lại.
Anh trai bị tức đến chập mạch luôn.
Bách Dĩ Phàm há mồm, cắn tay ba Bách, ông bị đau nên thả lòng tay.
Bách Dĩ Phàm nhảy ra, chạy đến cửa phòng ngủ, rút chìa khoá trong túi ra, xoay ba vòng, rồi lại rút ra, nhét vào túi áo.
Động tác liền mạch.
Làm xong, Bách Dĩ Phàm xoay người xoa xoa mặt: "Con đi rửa mặt."
Ba Bách, mẹ Bách:...!
Bách Dĩ Phàm sạch sẽ quay lại phòng khách, ba Bách, mẹ Bách với Cô Cô Bách Ti Hoà đang ngồi một hàng ở đó.
Mẹ Bách vẫn còn đang đờ người, ba Bách hút thuốc, Bách Ti Hoà đang khuyên mẹ Bách: "Trẻ con đúng là không hiểu chuyện gì hết."
Bách Dĩ Phàm lúc này mới soi vị Rùa Biển Cô Cô này.
Bách Ti Hoà tầm 40 tuổi, ăn mặc đúng mực, ngực ra ngực, eo ra eo, khi nói chuyện còn quấn quấn tóc mai để lộ vòng tay phỉ thuý.
Bách Dĩ Phàm: Ha ha
Bây giờ cậu có thể cam đoan là bản thân không biết đến bà cô này.
Năm ấy, khi ba Bách không may qua đời, lúc cử hành tang lễ không thấy mặt người này đâu! Vậy thì chuyện Bách Khả Phi muốn thi trường gì thì đâu có liên quan đến bà ta đâu, rốt cuộc bà ta tới đây có mục đích gì?
Ba Bách thầy Bách Dĩ Phàm đang đứng ở cửa phòng, cất tiếng gọi: "Qua đây! Nói! Rốt cục đã xảy ra chuyện gì!?"
Bách Dĩ Phàm hít sâu một hơi.
Lúc nãy mới chỉ là làm nóng, giờ mới chính thích vào màn kịch quan trọng nhất.
Bách Dĩ Phàm nghiêm túc đi đến trước bàn trà, khoanh tay cúi đầu: "Chuyện lúc nãy là như này.
Bách Khả Phi muốn đăng ký khối xã hội.
Mọi người lại không cho nên anh ấy nói muốn bỏ nhà ra đi, sau đó hai bọn con đánh nhau thôi."
Ba Bách chăm chú nhìn Bách Dĩ Phàm một hồi: "Vậy thôi sao?"
"Vâng." Bách Dĩ Phàm dừng 3 giây: "Anh ấy nói sau này muốn thi Học viện Điện ảnh.
Đó xem như là ngành nghệ thuật, học xã hội sẽ thi dễ hơn nhiều."
"Nghệ thật sao? Những thứ này toàn là hư vô, rỗng tuếch.
Làm sao so được với học khoa học tự nhiên rồi sau này đi du học chứ?" Bách Ti Hoà đột nhiên xen vô: "Trẻ con thì biết cái gì là tốt, cái gì là xấu hả? Toàn bị TV đầu độc cho rằng làm ngôi sao nọ kia mới là giỏi.
Chẳng qua chỉ là mấy con hát thôi."
Ba Bách với mẹ Bách rất đồng ý với ý kiến này, gật gật đầu.
Bách Dĩ Phàm yên lặng một lúc, trong đầu đang cấp tốc suy nghĩ, vài phương án đang hình thành trong đầu, rồi mới chậm rãi mở miệng: "Bách Khả Phi cũng nói thế.
Anh ấy định học ở Học viện Điện ảnh trong nước mấy năm đã rồi khi có nền tảng rồi sẽ thi nghiên cứu sinh của Học viện Điện ảnh New York.
Cho có biết Lý An chứ? Đạo diễn của Ngoạ hổ tàng long rồi được giải Oscar đó.
Bách Khả Phi nói là Lý An tốt nghiệp từ Học viện Điện ảnh NewYork đó."
Ba Bách với mẹ Bách ngạc nhiên.
Bách Ti Hoà lạnh lùng nhìn Bách Dĩ Phàm: "Chỉ có vài người được thế mà thôi.
Học nghệ thuật ra, sau này khó tìm việc."
"Cô nói đúng! Húng thú là thầy giáo tốt nhất.
Cháu cũng thấy tuy là Bách Khả Phi thông minh đến mức làm người ta chỉ muốn đập cho một trận thì cũng không thể thành Lý An thứ hai được." Bách Dĩ Phàm cười gằn: "So với trong nước thì nền điện ảnh của Mỹ phát triển hơn nhiều.
Nếu như học nhiếp ảnh, biên kịch hay làm hiệu ứng thì cũng không khác gì làm khoa học cả.
Làm vài tiết mục cũng lời ra mấy vạn rồi."
Ba Bách với mẹ Bách có chút chóng mặt.
Bách