Bách Dĩ Phàm mở baidu, gõ tìm tên của một nhà xuất bản chuyên xuất bản sách tham khảo.
Sau khi nhà xảy ra chuyện, học phí đại học của cậu hoàn toàn dựa vào tiền học bổng, còn sinh hoạt phí là tiền đi làm thêm.
Có lúc cậu kẹt tiền còn phải tự mình soạn tất cả những bài ngày trước học làm thành sách tham khảo.
Sau này còn quen biết một người trong nhà xuất bản.
Lúc này có vở ghi của Bách Khả Phi, vở ghi đã được sửa chữa, sắp xếp gọn gàng, phương pháp học tập đã ghi lại, còn không thiếu kinh nghiệm của cá nhân, còn sợ không bán chạy sao?"
Bách Dĩ Phàm tìm cách liên hệ với nhà xuất bản trên mạng rồi trực tiếp gọi điện đến văn phòng, còn nói rõ là tìm người tên Lạc Ngạn Tương.
"Alo, ai thế?" Giọng bên kia đầy âm biếng nhác.
Bách Dĩ Phàm: Con người này vẫn lười y như thế.
Bách Dĩ Phàm nói ngắn gọn: "Có phải anh đang làm ở tổ sách tham khảo không?"
"Đúng rồi."
"Đưa tôi số QQ của anh, cho anh xem cái này."
"Ờm." Lạc Ngạn Tương đọc một dãy số.
Bách Dĩ Phàm nhập vào QQ để tìm, vừa đánh vừa hỏi: "Mặc Thủy Lan San đúng không?" (aka Mặc Thủy Lăn Tăn nhưng nghe lăn tăn nó sao sao ấy nên để như gốc)
Tên nick hay thật, sau này nên gọi là Tao Tao hoặc Nháo Nháo! (Đồng âm với lan và shan)
"Đúng rồi."
Bách Dĩ Phàm cúp máy, thêm bạn với Mặc Thủy Lan San, không cần kiểm tra gì đã được chấp nhận luôn.
Bách Dĩ Phàm không nói nhiều, gửi cho đối phương bản word của vở ghi Bách Khả Phi mà cậu đã sửa lại hồi trước.
Trước đưa 20 trang của lớp 9.
Một phút sau.
Mặc Thủy Lan San: !!! Bản gốc? Nhào vào ôm, hôn một cái, đè lên yêu, mau nhào vào lòng anh đi cưng!
Bách Dĩ Phàm:...!
Vẫn là cái trò đùa lưu manh này, sớm hơn mấy năm mà vẫn vậy.
Bách Dĩ Phàm cũng quen và có biện pháp đáp trả Lạc Ngạn Tương rồi.
Đáng tiếc, Lạc Ngạn Tương lúc này không có chí tiến thủ, lúc này còn chưa lên chứ phó tổng biên tập tạp trí thời trang mà chỉ là một biên tập viên nhỏ vô danh trong tổ sách phụ đạo thôi.
Cho nên bản thảo của hắn còn phải trình lên trên để duyệt.
Thế nên không chỉ một quyển là xong mà còn phải lập kế hoạch nọ kia nữa.
Hơn nữa, chuyện tác giả là học sinh còn cần phải cân nhắc rồi mới đáp được.
Do đủ lý do như trên nên qua vài ngày Lạc Ngạn Tương mới có câu trả lời cho Bách Dĩ Phàm được.
Cậu nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Nhưng Bách Dĩ Phàm chỉ gửi cho đối phương môn lý lớp 8 và toán lớp 9.
Mặc Thủy Lan San: Gửi từng môn sao?
Phàm Ngôn: Chờ bên anh ra giá rồi tôi lại tính xem nên hợp tác không.
Bách Dĩ Phàm tỏ vẻ cao cao tại thượng nhưng Lạc Ngạn Tương cũng không để ý, anh hỏi phương thức liên lạc với cậu.
Bách Dĩ Phàm lại phát sầu.
Sau này Bách Khả Phi với cậu đều phải đi học, ba mẹ thì đi làm, mà chuyện này họ cũng không thạo.
Vì Tiền Tiền mà Bách Dĩ Phàm nghĩ nát óc, cuối cùng cũng chọn được một người.
Bách Dĩ Phàm gọi cho cậu Ngô Đại Học của mình, bên kia vừa nhấc máy, cậu đã đề cập đến chuyện nâng giá luôn.
Ngô Đại Học: "Bất ngờ ghê, chuyện tốt đó! Chuyện nâng giá với bên nhà xuất bản cháu cứ để cho cậu.
À mà, đầu tiên cứ giao cho cậu làm, ba mẹ cháu sẽ vui thôi."
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng nếu làm không được thì không hay.
Bách Dĩ Phàm liền đồng ý.
"Đúng rồi, cậu ơi, trước khi việc thành thì cậu không được nói cho dì Ba đâu nhé."
Ngô Đại Học đồng ý: "Đây là dĩ nhiên rồi."
Đến tối, cả nhà ăn cùng nhau ăn cơm chiều, ăn đến lưng lửng dạ thì Bách Dĩ Phàm quăng bom: "Con có chuyện muốn nói.
Con muốn đem bán vở ghi của Bách Khả Phi."
"Bán hả? Thì cứ bán đi." Mẹ Bách giờ đã nghĩ thoáng rồi: "Không phải con đánh hết vào máy tính rồi sao.
Đem bán đồng nát cũng được, cho đỡ chật nhà."
Bách Dĩ Phàm: "Không phải là bán đồng nát, là bán cho nhà xuất bản."
Ba Bách nghe không rõ: "Cái gì cơ?"
"Con tìm được một nhà xuất bản, tính đem vở ghi của Bách Khả Phi đổi ra tiền."
Nói đến tiền, hai con mắt Bách Dĩ Phàm hiện $.$ sáng lòe lòe.
Ba Bách, mẹ Bách, Bách Khả Phi:!!!
Bây giờ là cái tình huống gì đây?
"Buổi chiều của em là chuyện này à?" Bách Khả Phi mờ mịt: "Nhà xuất bản muốn mấy quyển vở ghi đó sao?"
Í chết, quên trưng cầu ý kiến của tác giả rồi.
Bách Dĩ Phàm: "Mặc kệ nhà xuất bản.
Mau nói anh rất vui đi!"
Có lẽ nào lại không đồng ý?
Bách Khả Phi gật đầu xong, Bách Dĩ Phàm quay mũi qua ba mẹ Bách: "Đối phương đang kiểm tra bản thảo, con thấy chuyện này 8 9 phần là thành công rồi.
Hơn nữa, đó là nhà xuất bản chính quy, giá cũng sẽ hợp lý thôi.
Nhưng có vấn đề, Bách Khả Phi còn là học sinh nên nhà xuất bản sẽ ép giá, nên con muốn nhờ ba mẹ ra mặt."
Mẹ Bách vừa kích động lại lo âu: "Thằng nhóc này, sao nghĩ được thế hả? Chuyện nói chuyện với nhà xuất bản thì ba mẹ đâu biết gì?"
Bách Dĩ Phàm lập tức trả lời: "Còn cũng biết là ba mẹ đều bận, không thì để cho cậu làm nhé? Cậu là dân làm ăn nên mấy chuyện nâng giá này là quá hiểu rồi! Chiều nay con đã gọi cho cậu rồi."
Ba Bách gật đầu: "Ngô Đại Học đúng là dân trong nghề.
Để cho cậu ấy làm cũng hợp."
Mẹ Bách gật đầu, rồi đi gọi luôn cho em mình.
Một lúc sau, cậu đã đến nhà thương lượng với ba mẹ Bách, còn Bách Khả Phi với Bách Dĩ Phàm ngồi nghe.
Bách Khả Phi nửa tỉnh nửa mê ngồi nghe, ngược lại, Bách Dĩ Phàm nói chuyện rõ ràng đâu ra đó.
Bách Dĩ Phàm: "Bút danh thì không có vấn đề, nhưng tuyệt đối không được để người khác lợi dụng bản thảo đó.
Không được dùng thân phận học sinh của Bách Khả Phi để marketing.
Bách Khả Phi sau này còn phải làm đạo diễn nổi tiếng nữa, giờ không có thời gian chơi đùa với nhà xuất bản."
Ngô Đại Học gật đầu nói phải.
Thêm mấy chuyện vụn vặt nữa, Bách Dĩ Phàm nói kĩ rồi đưa buổi thương lượng thành buổi đơn phương giảng đạo
Nhưng do là sách tham khảo nên vẫn phải biên tập lại một phần, Bách Dĩ Phàm không yên tâm.
Vài ngày sau, Bách Dĩ Phàm lại đè Bách Khả Phi đi sửa đề, thêm một lần sắp chữ nữa, còn không quên thỉnh thoảng gây rối Lạc Ngạn Tương.
Làm ngày làm đêm, cuối cùng trước khi phải về trường thì đã sửa xong hết tài liệu của cấp 2.
"Chuyện tiếp theo là của cậu rồi."
Buổi chiều cậu về trường, Bách Dĩ Phàm trước đó đã đưa USB tài liệu cho cậu Ngô Đại Học, giụi giụi mắt rồi lên xe buýt với Bách Khả Phi và Trình Dật Hạo.
Bách Dĩ Phàm lên xe là ôm tay vịn ngủ gà ngủ gật, lúc xuống xe vẫn còn chưa tỉnh hẳn.
Ngủ hay không ngủ? Đây cũng không phải là vấn đề.
Vì Bách Dĩ Phàm đã nằm thẳng cẳng.
Giấc ngủ này không yên lắm.
Mơ mơ màng màng thấy có tiếng người nói chuyện.
Đầu tiên là có người trong ký túc xá cãi nhau, sau đó có ai như thở vào tai cậu.
Bách Dĩ Phàm muốn nghe thử xem người nọ nói gì nhưng không được, cậu co người lại, nói thầm: "Tiền Tiền...!M.o.N.e.y...!là vật ngang giá...!Tần Thủy Hoàng thống nhất tiền tệ...!An năng tồi mi chiết yêu sự quyền quý..." (Chứ sao lại cúi mày khom lưng thờ quyền quý)
Tạ Tuế Thần:...!
Lúc này, mọi người đã lên lớp tự học buổi tối hết, phòng 209 cũng không có ai.
Tạ Tuế Thần đứng lên nhìn quanh bốn phía, phát hiện ngăn kéo số 6 của Bách Dĩ Phàm và tủ quần áo đều khóa kĩ.
Tạ Tuế Thần đành về phòng mình lấy một cái chăn mỏng sang đắp cho