Bách Dĩ Phàm đang nói xấu Bách Khả Phi thì chính chủ về phòng.
Bách Khả Phi đẩy cửa vào: "Ây! Sao lại ở đây?"
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm: "Em không được đến sao?"
"Không không, anh vừa qua phòng em nhưng em không có ở đó." Bách Khả Phi giải thích: "Bọn anh được nghỉ từ tiết 3, định về nhà luôn, tính qua bảo em không cần qua lấy quần áo.
Thế mấy giờ em tan?"
"Chắc cũng tầm tiết 3." Bách Dĩ Phàm nói: "Cùng về luôn nhé?"
"Ừm." Bách Khả Phi gật đầu.
Bách Dĩ Phàm gật đầu, đứng lên chào mọi người rồi về.
Bách Khả Phi tiễn cậu ra cửa: "Nếu tiết 3 mà anh vừa tan thì em cứ chờ ở phòng.
Há..."
Bách Khả Phi nói xong, bỗng tự nhiên phụt cười.
Bách Dĩ Phàm: "Này, anh không bị gì chứ?"
Bách Khả Phi ha ha ha.
Cậu không chịu nổi liền đạp cho anh một phát: "Anh bị dở hơi à?"
Bách Khả Phi nhịn cười: "Anh nghe bảo chiều nay bọn em phải thi đấu thể dục theo đài hả? Em có quen biết với thứ gọi là tiết tấu không thế?"
Bách Dĩ Phàm:...!
Đã là người thì không ai hoàn hảo cả, Bách Dĩ Phàm trời sinh không quen ba cái thứ gọi là tiết tấu kia.
Thời tiểu học, trong tiết học nhạc, vĩnh viễn được 60 điểm, từ đó cho đến lúc cuối đời chỉ có hát Quốc ca là không bị trật nhịp.
Học thể dục theo đài, mấy động tác nghiêm nghỉ còn được chứ hua tay múa chân chính là tra tấn cậu.
Bách Dĩ Phàm ung dung đáp: "Thể dục theo đài thì có cái gì đâu chứ.
Em sẽ không kéo chân lớp em đâu."
Bởi vì em bị thầy thể dục ghét rồi, bị giấu ở một vị trí cực kỳ bí ẩn.
Bách Dĩ Phàm: Lời này không nên nói ra.
1h20p chiều, lớp 10/1 đã xếp hàng ngay ngắn ở sân.
Mọi người theo những gì hôm qua đã tập mà cháy đến điểm tập kết.
Nhìn xung quanh, trên sân thể dục là một màu rực rỡ.
Bách Dĩ Phàm đứng ở chính giữa đội hình, phía trước còn trống 2 vị trí là Trình Dật Hạo với Vưu Thành vẫn chưa thấy mặt mũi đâu.
Tạ Tuế Thần đứng ở ngoài hàng, liên tục nhìn ra hướng xa.
Hình Mỹ Gia đứng trong hàng cũng sốt ruột: "Sao hai đứa kia còn chưa đến.
Chốc nữa là muộn rồi."
Vưu Thành là một tên xui xẻo, sau khi học quân sự xong thì bộ đồng phục rằn ri của cậu đã bị mẹ cậu đem cho người khác.
Cuối tuần về nhà lại quên mượn.
May mà còn thi đấu còn chưa cần đứng trong sân mà đến lượt lớp nào thì lớp đó lên sân khấu.
Cho nên nhân chênh lệch thời gian lên sân khấu mà chạy đi mượn của lớp khác.
Trình Dật Hạo tính cách hòa đồng nên quen mấy người lớp khác.
May mà ngay trước khi lớp mình phải diễn thì Vưu Thành chạy về kịp, đứng cạnh Bách Dĩ Phàm.
Hình Mỹ Gia thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Tuế Thần nói: "Vưu Thành nghỉ chút đi, vào sân thì cài hết khuy lên."
Vưu Thành lau mồ hôi, vội vàng gật đầu, nói không ra hơi.
Trình Dật Hạo thì lại thoải mái như không, sau khi vào hàng thì quay xuống nói chuyện với Bách Dĩ Phàm: "Phàm Phàm, ông biết bộ của Vưu Thành tôi mượn của ai không?"
Bách Dĩ Phàm đang căng thẳng: "Không biết, cũng không muốn biết."
Trình Dật Hạo:...!
Lúc này, trong sân đã vang lên nhạc bài "Khúc quân hành vận động viên".
Thầy thể dục chạy đến trước lớp 10/1 hô to: "Chú ý, chú ý, lớp 10/1 chuẩn bị đi vào nào! Nghiêm, nghỉ, dóng đằng trước."
Tạ Tuế Thần đứng ở trước hàng lớp.
Cán sự thể dục đứng ở hàng đầu.
Cả lớp tập trung tinh thần.
Thầy thể dục quay lại nhìn khán đài, một thầy ở trên đó phẩy tay.
Thầy thể dục liền hô: "Chuẩn bị, đi!"
Tiếng nhạc nhỏ xuống, trong loa vang lên giọng nữ: "Hội thi thể dục theo đài của khối 10 bắt đầu, tổ thi đấu đàu tiên là lớp 10/1 và lớp 10/9."
Vì để tiết kiệm thời gian, thì sẽ thi đấu trực tiếp hai lớp một lượt, nhìn xa sẽ thấy hai đội hình hình vuông đứng cạnh nhau.
Giám khảo là 4 thầy thể dục, theo sắp xếp, hai lớp đứng đối diện nhau.
Nhìn thật là đối xứng.
Lớp 10/1 thi, thầy Trần không biết có phải do tay thối hay không mà lúc bốc thăm lại bốc đúng kì phùng địch thủ là lớp 10/9.
Theo như những giáo viên của lớp quan sát, dù lớp 10/1 với lớp 10/9 gặp nhau là mùi thuốc súng bay tứ phía nhưng học sinh của lớp 10/1 vẫn thích thầy Giả dạy lý, cho dù ông là chủ nhiệm lớp 10/9.
Chỉ có thể nói, yêu hận mâu thuẫn gì đó mặc kệ, nghìn năm trước chính là người một nhà.
Lớp 10/9 đứng đối diện lại càng thêm nghiêm túc.
Bách Dĩ Phàm bị không khí này làm ảnh hưởng, giơ tay, giơ chân đều có lực.
"Lặp lại...!8 2 3 4, 5 6 7 8, 9 2 3 4, 5 6 7 dừng..."
Trận thi đâu kết thúc.
Bách Dĩ Phàm: Thế mà không sai lỗi nào nha!
Mọi người thu tay chân lại, về đội ngũ ban đầu.
Cán sự thể dục hô khẩu lệnh: "Nhìn trước thẳng.
Bên trái quay, bắt đầu chạy đều."
Bách Dĩ Phàm trong lòng vui vẻ đi cùng lớp về khu chờ.
Sau khi ra khỏi tầm mắt của những người trên khán đài, Vưu Thành nhanh chóng chạy biến, Trình Dật Hạo cũng chạy theo.
Vưu Thành nói: "Tự tôi đi trả cũng được, cậu bạn kia tôi cũng gọi là quen.
Ông không cần đi cùng đâu."
Trình Dật Hạo: "Được rồi, ông đi đi."
Trình Dật Hạo về hàng, như vừa được Vưu Thanh nhắc nhở, quay xuống nói với Bách Dĩ Phàm: "Phàm Phàm, lúc nãy còn chưa nói xong."
Bách Dĩ Phàm: "Nãy ông nói gì?"
Hai mắt Trình Dật Hạo lòe lòe sáng, không chút do dự nói: "Có biết bộ của Cá Mực là tôi mượn của ai không?"
Tâm trạng Bách Dĩ Phàm đang tốt nên rất phối hợp mà hỏi: "Ai hả?"
Trình Dật Hạo cười he he: "Là tình địch của ông đó!"
Bách Dĩ Phàm ngây người: "Ai?"
Lúc này vừa lúc về vị trí của lớp, mọi người dừng lại.
Thầy Trần không có ở đây nên Tạ Tuế Thần ra khỏi hàng, quay lại nói: "Mọi người ngồi tại chỗ đi.
Cẩn thận sỏi đá trên đất."
Nói xong, Tạ Tuế Thần đi xuống cuối hàng, cách chỗ của Bách Dĩ Phàm với Trình Dật Hạo không xa cũng không gần, vừa vặn nghe được tiếng hai người nói chuyện.
Chẳng qua Trình Dật Hạo cũng không phát hiện, ngồi xuống bên cạnh Bách Dĩ Phàm, nói: "Chính là người từng đối đầu với ông ấy, Chung Nhạc Nhạc ấy! Nó cũng thích Thang Tiểu Liễu, giờ đang học lớp 10/10, vẫn còn đang theo đuổi nhỏ ấy đó."
Thang Tiểu Liễu = Đến 1 đồng cũng không chịu cho.
Bách Dĩ Phàm nhanh chóng phản ứng được: "Làm gì có chuyện đó.
Sao ông cứ nhớ ba cái chuyện này hả?"
Nhưng mà thói đời ấy mà, bát quái chính là nam châm, mấy tên con trai xung quanh lập tức bu lại.
"Thì ra Phàm Phàm thích Thang Tiểu Liễu a!"
"Úi chà, lớp 10/9 đó, Phàm Phàm kia, ông không được làm phản đâu!"
"Nhỏ đó cũng không tồi đâu nhé.
Hóa ra Phàm Phàm thích con gái nhẹ nhàng như nước a."
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm: "Đừng có nghe Đại Trình nó chém.
Tôi không thích nhỏ ấy."
Mấy tên con trai lại nhỏ giọng ồn ào, ánh mắt tỏ vẻ Cứ chém đi, ai chả hiểu.
Bách Dĩ Phàm:...Càng thanh minh càng đen, đúng là chân lý mà.
Lên cấp 3, mấy chuyện yêu đương nhiều hơn cấp 2, mọi người vẫn đồng tâm lừa giáo viên như trước, nhưng giữa học