Có thầy Trần đứng đằng sau, dân tình chỉ có thể hạ giọng mà nói chuyện.
Bách Dĩ Phàm lại càng phải cúi đầu giả ngu.
Một lúc sau thì cũng kết thúc hội thi.
Lần này lớp 10/1 lại thắng vòng PK trực tiếp lớp 10/9, cầm giải nhất.
Lúc công bố kết quả, cả lớp 10/1 hoan hô rầm trời.
Mọi người vô cùng vui vẻ mà về lớp.
Thầy Trần đứng trên bục giảng: "Không tồi, không tồi nha.
Thành tích lần này rất tốt."
Khó khăn lắm mới có cơ hội để thầy Trần khen ngợi, cả lớp cười haha, vui vẻ trong một nốt nhạc.
"Được nghỉ không có nghĩa là được chơi.
Mùng 8 mùng 9 mùng 10 sẽ kiểm tra." Thầy Trần nói.
Mọi người:...!
Thầy Trần nhìn một vòng quanh lớp: "Được rồi, được rồi, cũng không phải thi, trời cũng không sập.
Nghỉ nhưng cũng đừng chơi quên học là được.
Cán bộ lớp còn việc gì không? Không còn thì nghỉ đi."
Mọi người nhìn nhau, cán sự môn địa dè dặt đứng lên: "Em, em phải phát bài về nhà."
Thầy Trần phất tay cho cậu tự nhiên, nói: "Lúc nữa nhớ dọn sạch phòng.
5h mọi người được về."
Nói xong thầy Trần tiêu sái rời đi.
Mọi người cầm bài tập địa thì thấy có gì đó không đúng...hình như không có bài tập của môn văn!
Mọi người ngó cán sự văn.
Bách Dĩ Phàm bình tĩnh dọn đồ, tiêu sái đeo ba lô lên, chuẩn bị ra khỏi lớp.
Dân tình:...!
Mọi người cũng coi như không biết gì hết mà vui vẻ ra khỏi lớp.
Lúc Bách Dĩ Phàm về phòng thì Bách Khả Phi còn chưa tới, cậu để chồng bài tập lên bàn, ngồi làm mấy bài.
Mấy người trong phòng cũng lục tục về nhà, lúc này có người đến gõ cửa.
Cộc cộc cộc ba tiếng, lực vừa phải, còn có nhịp điệu.
Bách Dĩ Phàm dừng bút, hít sâu, đi mở cửa.
Ngoài cửa là Trình Dật Hạo và Tạ Tuế Thần.
Trên lưng mỗi người là một cái ba lô to.
Trình Dật Hạo nói: "Phàm Phàm cùng về thôi!"
Bách Dĩ Phàm lắc đầu: "Tôi còn phải chờ Bách Khả Phi, hai người về trước đi."
Trình Dật Hạo vừa nghe thấy tên idol Bách Khả Phi, lập tức đứng nguyên vị trí: "Đã lâu rồi tôi chưa gặp anh Khả Phi, tôi muốn được đi cùng anh ấy."
Trình Dật Hạo nói xong liền chen vào kí túc xá, Tạ Tuế Thần cũng vào theo.
Bách Dĩ Phàm:...!
Chẳng qua...!lúc Trình Dật Hạo ngồi còn chưa nóng mông thì ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, Bách Khả Phi đẩy cửa vào.
Vừa vào cửa anh liền chào: "Đại Trình với Tiểu Tạ cũng ở đây luôn à?"
Trình Dật Hạo vui vẻ chào idol: "Anh Khả Phi!"
Tạ Tuế Thần cũng lên tiếng: "Anh Khả Phi."
Bách Dĩ Phàm:...!
Cậu thấy đầu mình có chút loạn.
Người đã đến đủ, cả bốn cùng nhau về.
Vừa ra khỏi ký túc xá liền gặp một nhóm người đang đi đến, có nam có nữ, trên cổ đeo thẻ bảng tên – đây chính là người của hội học sinh đến kiểm tra ký túc xá.
Giữa nhóm người có một cô gái nổi bật, đẹp mù toàn trường.
Trình Dật Hạo vốn hòa đồng, lúc này đã chuyển sang chế độ hóng hớt: "Anh Khả Phi, anh Khả Phi, chị kia có phải là chị Chiêm Nguyệt không vậy?"
Lần này Bách Khả Phi không giả bộ không biết nữa, thành thật gật đầu.
Lúc nhóm người đến gần, Bách Khả Phi qua chào hỏi, còn với Chiêm Nguyệt lại bỏ qua lần nữa.
Chờ đến khi nhóm người đi xa, Bách Dĩ Phàm mới chọt Bách Khả Phi: "Anh vẫn còn đang tranh vị trí số một với chị Chiêm Nguyệt hả?"
Bách Khả Phi nói: "Không đâu.
Anh học văn còn nhỏ học lý, giờ là so nhau về toán văn anh thôi."
Bách Dĩ Phàm:...!
Tương ái tương sát cũng chỉ có thể mà thôi...!
Bách Khả Phi quay sang nói chuyện với Tạ Tuế Thần.
Bách Khả Phi: "Sự phê phán trong Triết học Pháp với Cộng hòa rất sắc bén!" (Đừng quan trọng tên sách vì mình chả biết tên Tiếng Việt của nó là gì đâu...)
Tạ Tuế Thần: "Cách phê bình của Hegel trong quyển này có xu hướng bảo thủ."
Bách Dĩ Phàm:...!
Thế giới này đúng là kỳ diệu, có nằm mơ thì Bách Dĩ Phàm cũng không thể nghĩ đến, sẽ có một ngày Tạ Tuế Thần sẽ nói chuyện với Bách Khả Phi về triết học.
Hai tên học sinh cấp 3 phơi phới tuổi xuân đang tâm đắc về triết học a~.
Còn có thể lãng phí tuổi thanh xuân hơn nữa được không!!!
Bất quá, không lâu sau thì chủ đề đã chuyển qua chuyện bóng rổ.
Trình Dật Hạo chen một chân vào: "Anh Khả Phi nghỉ rồi thì đi chơi bóng với em đi!"
Tạ Tuế Thần cũng mời: "Mọi người hẹn đầu tuần sau chơi bóng rổ, anh đi cùng nhé?"
Bách Dĩ Phàm nghe kiểu gì cũng thấy có gì đó sai sai, kéo Trình Dật Hạo lại: "Hai người họ thân lắm sao?"
Trình Dật Hạo tự hào nói: "Dĩ nhiên rồi, bọn tôi chơi bóng rổ với nhau rồi mà!"
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm nhớ lại, hình như có lần mình cần dùng máy tính nên đã ném Bách Khả Phi cho Trình Dật Hạo.
Mà thế giới này nhất định là không đúng rồi, vào lúc cậu không biết mà Bách Khả Phi đã chơi bóng với Tạ Tuế Thần!
Bốn người ra đến cổng trường, Trình Dật Hạo nhìn trái nhìn phải, đột nhiên hô to: "Ba, ba!"
Lúc này ba người kia mới biết là ba Trình Dật Hạo lái xe đến đón.
Một cái xe bánh mì trườn tới, cửa kính được hạ xuống, chú Trình ngó ra ngoài: "Khả Phi, Phàm Phàm mau lên đi.
Ây, Đại Trình, đây là bạn cùng lớp hả? Cũng lên nốt đi.
Nhà ở đâu để chú đưa về."
Tạ Tuế Thần nhẹ nhàng từ chối: "Chú không cần..."
"Không phiền đâu, không phiền đâu." Trình Dật Hạo kéo Tạ Tuế Thần lên xe, rồi bảo cha mình đi đến cục dân chính ở trung tâm thành phố.
Trên đường đi, Trình Dật Hạo nhớ ra không có bài tập môn văn liền hỏi Bách Dĩ Phàm: "Phàm Phàm, thật sự không có bài môn văn hả?"
"Thầy Trần không nói gì thì không có." Bách Dĩ Phàm nói như đúng rồi: "Nhưng mà ông cũng đừng quên học thuộc Cổ thi thập cửu thủ, mai tôi chép cho mà học."
Trình Dật hạo lập tức ngậm miệng, mà Tạ Tuế Thần lại quay sang nhìn Bách Dĩ Phàm: "Dĩ Phàm, có một quyển cậu bảo tôi đọc nhưng tôi không tìm được."
Bách Dĩ Phàm cúi đầu ngáp: "Quyển nào?"
"Ma Thổi Đèn."
Bách Dĩ Phàm ngẫm lại: Chết cha, lộn thời gian rồi, sách này của Thiên Hạ Bá Xướng giờ còn chưa bắt đầu viết đâu!
Bách Dĩ Phàm ra vẻ bình tình, nói: "Thử đến hiệu sách