Trong lúc mấy tên con trai cãi nhau thì ba mẹ Bách châm nến.
Không hề có chiết khấu, đủ 15 cây, cắm cho bánh gato thành con nhím luôn.
Vươn Viễn Nghiễm trách Bách Khả Phi: "Sao ông không nói sớm cho tôi biết hôm nay sinh nhật Phàm Phàm để tôi còn chuẩn bị quà, không thì cũng chuẩn bị được bao lì xì to cho nó a!"
Bách Khả Phi thành thật đáp: "Tôi cũng quên mà."
Bách Dĩ Phàm đá bay Bách Khả Phi: "Đôn ca à, lì xì thì thôi đi, em là ai á, em không quan trọng quà cáp gì đâu.
Nếu anh thấy tội lỗi thì nghe em hát một bài là được."
Trình Dật Hạo lập tức bịt tai.
Tạ Tuế Thần với Vương Viễn Nghiễm không hiểu gì hết.
Vương Viễn Nghiễm: "Sao lại không phải là anh hát cho em?"
Chứng minh thì biết, Bách Dĩ Phàm há mồm chuẩn bị bắt đầu, Bách Khả Phi đã nhanh tay bịt chặt miệng cậu lại.
Ba Bách: "Nào nào, mọi người hát chúc mừng sinh rồi thổi nến nữa."
Bách Dĩ Phàm lắc lắc đầu ưm ứm ưm".
Tạ Tuế Thần có lẽ đã hiểu, bắt nhịp đầu tiên: "Happy birthday to you." (Nguyên văn là dùng tiếng Tàu nhưng bạn mạn phép chuyển sang Eng ver)
Giọng hát trầm trầm, nghe sướng muốn chớt!
Bách Dĩ Phàm ngừng giãy, Bách Khả Phi, Vương Viễn Nghiễm, Trình Dật Hạo với ba mẹ Bách đều hát cùng.
Giọng hát loạn xị, nghe không hay lắm.
Bách Khả Phi hát xong thì thả tay ra, mắt Bách Dĩ Phàm hồng hồng.
Bách Khả Phi hơi hoảng: "Phàm Phàm..."
Bách Dĩ Phàm: "Không cho em hát, em khóc cho mọi người xem!"
Mọi người:....!
Bách Dĩ Phàm cất giọng ca vàng: "Ở bên kia bờ biển có một tộc Xì Trum màu xanh...."
Giọng ca ngang máy bay thả bom.
Cả nhà ngất ngây, chỉ có mình Tạ Tuế Thần vẫn có thể bình tĩnh đi tắt đèn: "Dĩ Phàm, ước đi."
Bách Dĩ Phàm dừng lại, đứng ở bên bàn, nhắm mắt ước, lại mở, trợn mắt nhìn cái bánh ga tô, thổi phù, tắt toàn bộ nến.
Trình Dật Hạo tò mò: "Phàm Phàm cầu gì thế?"
Mãi mãi được như lúc này.
Bách Dĩ Phàm cười hehe: "Cầu sinh nhật sang năm vẫn được hát cho mọi người nghe!"
Vương Viễn Nghiễm: "Quá ác!"
Bách Khả Phi dọn bánh sang một bên, ba mẹ Bách dọn cơm lên, một bàn đầy đồ ăn.
Vương Viễn Nghiễm cắn miếng thịt to, khua tay khua chân, vừa nhai vừa nói: "Chú ơi, nếu sau này chú mở tiệm cơm nhớ phải báo cho cháu nhé.
Ngày nào cháu cùng ngồi chờ đến giờ mở cửa!"
Ba Bách vừa cười vừa đi vào bếp: "Mấy đứa ăn trước đi, chú vẫn còn đồ chưa làm xong."
Nhà có hai thằng con trai chả khác gì có hai con heo, đây hẳn năm đứa, chả khác gì một đàn hổ đói.
Không phải là đồ ăn không đủ mà là hưởng thụ lạc thú khi tranh cơm.
Năm tên con trai tranh đồ ăn loạn xạ.
Một đĩa tôm xì dầu lên bàn, Bách Dĩ Phàm nhanh tay gắp cho ba mẹ mấy con.
Vừa gắp xong, 4 đôi đũa khác đã nhào vào.
Một phút sau, cả đĩa hết sạch.
Tạ Tuế Thần cũng bị bầu không khí lây nhiễm, đũa trên đũa dưới, tứ lạng bạt thiên cân, vèo cái là ba con tôm đã vào bát.
Trình Dật Hao tranh được hai con liền cảm thán: "Lão đại thật là lợi hại!"
Bách Dĩ Phàm chậm tay không cướp được, nản luôn.
Tạ Tuế Thần gắp hai con qua bát của cậu.
Bách Dĩ Phàm nhìn Tạ Tuế Thần: "Biết tôn sư thế là tốt, ngoan!"
Vừa nói vừa đoạt một cái cánh gà xào tỏi rồi đặt vào bát Tạ Tuế Thần.
Bách Khả Phi ghen tị: "Có em trai để làm gì cơ chứ, đối với mình thì..."
Bách Dĩ Phàm trợn trắng mắt, mò trong bát một miếng vịt quay cho Bách Khả Phi.
Bách Khả Phi cắn một miếng...!Toàn là xương.
Vương Viễn Nghiễm xem anh em nhà này mà cười mỏi miệng.
Trình Dật Hạo an ủi thần tượng: "Anh Khả Phi, Phàm Phàm cũng không gắp cho em miếng nào."
Bách Dĩ Phàm đáp trả: Tôi cũng nào có được miếng tôm nào của ông đâu."
Trình Dật Hạo khiêm tốn rút kinh nghiệm, gắp một con tôm to cho Bách Dĩ Phàm.
Cậu dĩ nhiên không do dự gì mà ăn luôn.
Sau đó thì sao? Sau đó mẹ Bách đặt xuống bàn một đĩa đậu hủ ma bà.
Một vòng đại chiến bắt đầu.
Bữa cơm hôm nay rất phong phú, hấp xào nấu chưng, không thiếu kiểu nào.
Bởi vì nhiều đồ, ba mẹ Bách ngồi ăn muộn nhưng đồ ăn không thiếu gì, đồ ăn trên bát đầy ắp.
Ba mẹ Bách vừa ăn vừa nhận mấy lời khen tung trời của mấy tên con trai.
Ba Bách vui vẻ, uống nhiều hơn thường hai chén mà mẹ Bách cũng không ngăn.
Cơm no rượu say, tiếp theo là cắt bánh ga tô.
Bách Khả Phi một mình diệt 3 phần, ngồi im bất động chờ tiêu hóa.
Mọi người lại ra phòng khách nói chuyện linh tinh một hồi.
9h tối, chú Trình đến tha Trình Dật Hạo về nhà.
Tạ Tuế Thần cùng xin phép về.
Mẹ Bách không hiểu: "Không phải Tiểu Tạ là người thành phố khác sao? Sao không ở lại đây?"
Tạ Tuế Thần giải thích: "Cháu có thuê một nhà trong thành phố ạ."
Vương Viễn Nghiễm cuối cùng cũng hiểu: "Nhà em có người bồi học nữa à, sướng ghê!" (ko hiểu lắm, chém!"
Tạ Tuế Thần liếc Bách Dĩ Phàm, không nói gì thêm.
Bách Dĩ Phàm cũng không giải thích.
Ba Bách nói: "Thế thì phải đi về một mình sao? Thế không an toàn đâu! Để chú đưa cháu về."
Bách Dĩ Phàm giờ mới thấy đã muộn rồi.
Tạ Tuế Thần lắc đầu: "Không sao đâu chú ạ.
Cháu tự về được.
Khi nào về đến nhà cháu sẽ gọi lại cho chú."
Ba mẹ Bách vẫn chưa yên tâm.
Bách Khả Phi đề nghị: "Không thì Tiểu Tạ ở lại một đêm đi.
Gọi điện báo cho người nhà là được.
Hôm nay Đôn Nhi cũng ở lại mà, cho nó ngủ cùng anh, em ngủ cùng Phàm Phàm, chịu khó chật chút là được thôi."
Bách Dĩ Phàm:!!!!!!!
Cậu lập tức đẩy Tạ Tuế Thần ra ngoài cửa: "Không sao đâu, ba mẹ đừng lo.
Tạ Tuế Thần trông như này thì ai có thể làm gì được? Cũng không phải là con gái yếu đuối, cậu ấy còn biết đánh Thái Cực Quyền.
Đi đi, tôi bắt xe giúp cho."
Tạ Tuế Thần:...!
Mẹ Bách còn đang định nói gì thì Bách Dĩ Phàm đã đẩy người ra đến cổng.
Ba Bách đành phải đi theo.
Ra đến đầu ngõ vẫy được xe taxi, Tạ Tuế Thần ngăn không để ba Bách cùng lên xe: "Chú nãy có uống rượu nên giờ về nghỉ trước đi ạ.
Cháu đi một mình không sao đâu."
Ba Bách không thuyết phục được nên cứ dặn đi dặn lại Tạ Tuế Thần về đến nhà là phải gọi điện báo bình an.
Khoảng cách hai nhà không xa lắm, ba Bách trả trước tiền taxi.
Bách Dĩ Phàm đi vòng quanh xe, nhỡ kĩ biển số.
Hai cha con nhìn theo taxi đến khi đi khuất rồi mới quay về.
Trền đường ba Bách hỏi Bách Dĩ Phàm: "Hình như hai đứa chơi với nhau tốt lắm mà sao không để nó ngủ lại nhà mình?"
Bách Dĩ Phàm nghiêm túc đáp: "Hai bọn con không hề tốt với nhau.
Thế nên mới không muốn chia giường!"
Ba Bách:...!
Cái người có quan hệ không hề tốt với Tạ Tuế Thần kia về nhà ngồi trên sô pha, mở TV, nhìn chằm chằm điện thoại bàn.
Đã hơn 10 phút mà chưa đổi tư thế.
Chuông điện thoại vang lên.
Bách Dĩ Phàm chay qua, trừng mắt nhìn cái điện thoại, chờ khi chuông vang