Nghe mẹ Bách hỏi, ba Bách cũng quay qua nhìn Bách Dĩ Phàm.
Cậu đành phải đáp: "Con tò mò mà, muốn biết ba mẹ anh ta trông như nào."
Mẹ Bách vẫn không hiểu: "Con tò mò ba mẹ người ta làm cái gì?"
Bách Dĩ Phàm: Ai bảo trước khi ngã chết con vẫn chưa gặp cơ, cũng không ngờ đây lại thành tâm nguyện.
Bách Dĩ Phàm: "Mẹ này, mẹ có biết hai đại soái ca trường con là ai không?"
Mẹ Bách nghe thế thì cũng tò mò: "Là ai vậy?"
Bách Dĩ Phàm: "Chính là Bách Khả Phi và Tạ Tuế Thần! Ba mẹ Bách Khả Phi thì con quá quen rồi cho nên tò mò ba mẹ của Tạ Tuế Thần cũng là bình thường mà.
Nhưng chắc chắn là ba anh ta không đẹp trai hơn ba Bách Khả Phi, mẹ anh ta cũng không thể đẹp hơn mẹ Bách Khả Phi được!"
Ba mẹ Bách dở khóc dở cười với thằng con.
Bách Dĩ Phàm tiếp tục cảm thán: "Ngẫm lại hai tên hotboy của Nhất Trung, một người là anh con, một người là bạn cùng bàn của con, thế sao con lại khó coi như này? Mẹ này, không thì mẹ nhét con lại vào bụng rồi nặn lại đi!"
Mẹ Bách lập tức phản bác, ôm lấy mặt thằng con xoay qua xoay lại: "Chỗ nào khó coi chứ? Mắt to này...!ừm.
Mắt to."
Bách Dĩ Phàm:...!
Cậu thống khổ nói: "Mẹ không cần miễn cưỡng khen con đâu!"
Mẹ Bách: "Tóm lại là đẹp trai! Bảo bối nhi, qua hôn mẹ cái nào!"
Bách Dĩ Phàm hết hồn, ôm đầu chạy: "Mẹ gần đây lại xem phim Mỹ hả?"
Mẹ Bách gật đầu: "Đúng rồi, anh con tải không ít trong máy, mẹ xem mấy bộ.
Trừ việc nghe không hiểu nhưng cũng có cụ đề liền không sao cả.
Xem cũng được phết."
Bách Dĩ Phàm: Thế cũng không thể gặp ai cũng hôn được chứ!!!
Được cái, lời này cậu không dám nói ra miệng.
Bách Dĩ Phàm chợt phát hiện mẹ Bách còn theo kịp xu hướng phết, đến phim Mỹ cũng theo dõi.
Nháo một hồi thì đến giờ ăn cơm, mẹ Bách bưng đồ ăn lên.
Bách Dĩ Phàm nhìn một bàn đồ ăn ngon mà đau lòng...!Nãy ăn nhiều táo quá.
Cuối cùng cậu không ăn nữa.
Nghĩ đến táo là do cậu tặng nên ra quyết định buổi chiều sẽ đi trả thù.
Đến chiều, Bách Dĩ Phàm đến cửa hàng của cậu, Ngô Đại Học mới mua một bộ máy tính để ở quầy thanh toán, giờ đang dùng để đọc tin tức.
Bách Dĩ Phàm đi vào hô: "Ông chủ cho gói bò khô nào."
"Có ngay." Ngô Đại Học hô một tiếng rồi ngẩng lên, thấy là thằng cháu liền vui vẻ ném cho cậu một gói bò khô: "Thằng nhóc này, thi xong rồi hả? Nghe nói anh em nhà cháu bắt đầu liều mạng học giống nhau rồi."
"Cháu với Bách Khả Phi còn lâu mới giống nhau.
Cháu đây là ngày ngày học tập tiến về phía trước, còn anh ấy là không có trụ cột ban đầu rồi khổ sau này haha." Bách Dĩ Phàm một tay cầm gói bò khô, một tay xoa bụng, nhịn đau chưa ăn vội, vào đề đã.
"Cậu này, lần trước cháu có nói chuyện nhà cửa, chú xem qua chưa?"
Ngô Đại Học cười ha ha: "Biết ngay là thằng nhóc nhà cậu có chuyện thì mới nhớ đến cậu mà.
Thế nhưng ba mẹ cháu chưa nói cho cháu hả? Mua xong hết rồi."
"Hở?" Bách Dĩ Phàm trợn tròn mắt: "Chắc chắn là cháu chưa nghe thấy tin này!"
Ngô Đại Học nghĩ một lúc: "Thôi chết, mẹ cháu bảo phải giữ bí mật chuyện này!"
Bách Dĩ Phàm:...!
Cậu bình luận một câu: "Cậu à, cậu diễn giả quá rồi."
Ngô Đại Học lại cười phá lên: "Ba cháu muốn cháu ở trường học hành, chơi đùa vui vẻ, không muốn cháu nghĩ nhiều chuyện trong nhà, lại còn bận tâm chuyện học phí của anh trai, thế nên mới không muốn nói cho cháu.
Nhưng cậu thấy không cần phải như vậy."
Bách Dĩ Phàm gật đầu: "Cậu thật là trượng nghĩa, hoàn toàn không cần phải giấu cháu làm gì! Thế nên cậu mau kể lại cho cháu đi!"
Chuyện này là cũng nhờ vận khí của Ngô Đại Học tốt, thế nên mới tìm được nhà này.
Chủ nhà đã định cư ở nước ngoài, lần này về thời gian ngắn để giải quyết sản nghiệp tổ tiên.
Tuy rằng Ngô Đại Hoc còn chưa xác định thông tin của Bách Dĩ Phàm có bao nhiêu phần đáng tin nhưng cũng nói cho chủ nhà biết.
Thế là chủ nhà lập tức quyết định bán nhà lại cho nhà bọn họ.
Người ta không thiếu tiền, thế là kết một cái thiện duyên.
Tổng cộng có ba nhà, Ngô Đại Học lấy căn to, nhà cậu thì nhận hai căn nhỏ.
Ba Bách thậm chí còn nâng giá mua lên nữa.
Ngô Đại Học cười nói: "Mua nhà thì đòi tăng giá, bán nhà lại không chịu.
Nói như chuyện cười ấy."
Bách Dĩ Phàm:...!
"Mua được là được rồi.
Đại khái mấy tháng nữa sẽ có thông tin phá dỡ.
Không thì mấy chuyện bồi thường, cậu lo luôn nhá."
"Thằng nhóc lỏi này, chỉ biết bênh ba mình với sai bảo tôi thôi."
Bách Dĩ Phàm cười hehe: "Cậu à, nếu bạn cùng phòng của cháu còn thông tin nội bộ gì nữa thì cháu sẽ nói với chú ngay lập tức."
"Chờ chênh lệch giá xác định rồi nói sau nhé."
Bách Dĩ Phàm gật đầu.
Ngô Đại Học cảm thán: "Nhưng mà gặp được bạn cùng phòng như vậy thì cũng là vận khí của cháu."
Bách Dĩ Phàm từ chối cho ý kiến.
Nếu gặp phải bạn cùng phòng như Chu Nhạc Dũng mà được gọi là vận khí thì đó nhất định là vận xui.
Tối chủ nhật về trường, Bách Dĩ Phàm là người đầu tiên về phòng, nhớ tới thứ sáu cậu có thay quần áo bẩn nhưng chưa giặt áo khoác, liền lấy chậu với bột giặt ra bồn rửa mặt ngoài ban công giật, thuận tiện giặt luôn giày.
Giặt xong quần áo rồi lại giặt giày.
Nghe được trong phòng có tiếng động, ra là Chu Nhạc Dũng với hai người kia đã quay lại.
Dù cho ban công với phòng ngủ còn cách một cánh cửa nhưng giọng của Chu Nhạc Dũng, cậu vẫn có thể nghe rõ ràng.
Chu Nhạc Dũng vừa vào cửa liền nói: "Bách Dĩ Phàm là cái thá gì, chẳng qua chỉ vì nó là cán sự văn thôi sao!"
Hai tên kia cũng hùa theo đáp lại mấy câu, giọng của Chu Nhạc Dũng lại càng lớn.
Bách Dĩ Phàm cười lạnh, tiếp tục chà đôi giầy.
Đại khái là lúc họp phụ huynh, thầy Trần rắn quá, làm ba Chu bị kích thích, về đến nhà lôi Chu Nhạc Dũng ra xử.
Thế là oán giận của Chu Nhạc Dũng cứ thế thuôn ra.
Lúc Bách Dĩ Phàm giặt xong giày, đi ra, Chu Nhạc Dũng còn đang nói, thế nào mà đề tài đã quay sang Trình Dật Hạo: "Trình Dật Hạo cũng chả tốt đẹp gì, suốt ngày chỉ biết ôm đùi Tạ Tuế THần.
Nhưng cũng khó trách, ai bảo hai người bọn nó đồng bệnh tương liên, đều không có mẹ haha."
Một tên khác hỏi: "Không có mẹ? Cả Trình Dật Hạo lẫn Tạ Tuế Thần đều không có hả?"
Chu Nhạc Dũng đáp: "Lần họp phụ huynh lần này, nhà Tạ Tuế Thần thậm chí còn không có ai đến cơ!"
Vưu Thành vẫn không nói gì, ngẩng đầu nhìn thấy Bách Dĩ Phàm đang đứng ngoài cửa.
Vưu Thành lập tức nói: "Này Chu Nhạc Dũng, đừng có mà nói bậy!"
"Chúng tao nói chuyện của chúng tao, liên quan gì đến mày!" Chu Nhạc Dũng hừ một cái.
Hai tên kia vẫn phụ họa theo.
Chu Nhạc Dũng liền nhắm sang Vưu Thành: "Chẳng lẽ mày gặp mẹ Trình Dật Hạo rồi hả?"
Bách Dĩ Phàm mở cửa đi vào, cười lạnh: "Theo những gì tao biết thì mẹ Đại Trình là quản lý kinh doanh của xưởng, công tác vất vả, thường xuyên phải đi công tác, thế thôi."
Hai tên kia không nói gì, Chu Nhạc Dũng đẩy hai tên đó ra, đi đến trước mặt Bách Dĩ Phàm khiêu khích: "Ây da, trốn ở ban công nghe lỏm sao? Đồ tiểu nhân! À đâu, hẳn phải gọi là cán sự học tập vĩ đại chứ nhỉ? Hay là Tiêu binh học tập? Hay thích Ngữ văn Trạng Nguyên hơn?"
Bách Dĩ Phàm: "Tao không quan tâm gọi như thế nào, dù sao cũng đều